Chương 13: (Vô Đề)

Bà Mã sống mũi cay xè, vành mắt đỏ hoe:

"Tỷ ơi, muội thay mặt Quốc công phủ, thay mặt Châu di nương cảm ơn tỷ."

Đêm giao thừa, ngoài trời tuyết nhẹ nhàng rơi.

Tuyết đầu năm báo hiệu một năm no đủ, để thêm phần không khí, ta đặc biệt mở gói đồ ngọt mà vị khách kia đã tặng.

An Chi mũi thính nhất, vừa ghé mắt nhìn vào, liền mừng rỡ kêu lên: Là kẹo sữa!

Ta cười và rải kẹo lên bàn:

"Trước kia từng ăn rồi sao?"

"Ăn rồi ạ, cửu phụ mỗi năm đến Quốc công phủ đều mang về rất nhiều kẹo sữa," 

An Chi dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Chi An:

"Huynh ấy thích ăn nhất, cửu phụ thương huynh ấy nhất."

Ta vô cùng ngạc nhiên, Chi An lạnh lùng ít nói, vậy mà lại thích ăn kẹo sữa ngọt ngào sao?

Thì ra ta đã quên, cậu ấy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.

Tâm tư có nặng nề đến đâu, cũng vẫn là trẻ con.

Trong nhà, đám đệ, muội ta, nhất thời bị kẹo làm cho thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.

Đã như vậy, thì ăn nhiều một chút vậy, để cho những viên kẹo ngọt ngào khó có được trên đời này, làm ngọt miệng các em, cũng sưởi ấm lòng các em.

Cái Tết này, ta không thể trái lương tâm mà nói rằng nó diễn ra tốt đẹp. Một cái Tết mà gia đình ly tán, cốt nhục chia lìa, làm sao có thể tốt đẹp được chứ?

Nhìn vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh và nụ cười gượng gạo của Bà Mã, nghe hai đứa trẻ trong lời nói lộ ra nỗi nhớ nhung những ngày tháng cũ, lòng ta luôn cảm thấy âm ỉ buồn.

Thế nào là năm hết Tết đến?

Tình cảnh này chính là vậy.

Chỉ là, dù đêm đến có khóc cạn nước mắt, thì trời sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn như thường.

Thấm thoắt đã đến mùng sáu Tết, cả nhà ta lại bắt đầu một năm bận rộn.

Tổ mẫu ta sửa quần áo, làm mặt giày, may vá cho chín người trong nhà; phụ thân ta tranh thủ lúc chưa vào vụ cày cấy, lên núi đốn củi, đục đá, vác đất; mẫu thân ta bế Đông Bảo lo liệu hai bữa cơm mỗi ngày; Thu muội dẫn An Chi đi cho gà ăn; Chi An bắt đầu chuẩn bị cho việc học hành sắp tới ở thư viện.

Còn ta thì lại chuẩn bị gánh hàng lên trấn bán bánh vừng.

Về phần Bà Mã

- Bà Mã từ khi sinh ra đã là tiểu thư khuê các, mọi việc đều có người hầu hạ, chưa từng tự tay làm bất cứ việc gì, nên bà thực sự không biết làm gì cả, ngay cả những việc may vá đơn giản nhất cũng không biết.

"Ôi, ta sống thành một người vô dụng rồi!"

Bà thường ngồi trên chiếc cối đá trong sân, thở dài não nề.

Ta ngồi xổm bên lò vừa nướng bánh vừa cười nói, tìm việc cho bà:

"Bà Mã ơi, bà còn công thức món ăn nào đơn giản, dễ làm mà lại ngon không ạ? Sang xuân rồi, con muốn bán thêm vài món nữa, để khách đổi vị, tiện thể kiếm thêm chút tiền."

Có chứ! Bà Mã lập tức mắt sáng rực:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!