Chương 9: (Vô Đề)

Vào đêm trước khi quân đội xuất phát, Oleg ngáy to vang trời, Euler xoay qua lăn lại trở mình suốt cho đến rạng sáng mới thiu thiu ngủ.

Tiếng còi đánh thức Oleg, hắn ngáp một cái rồi ngồi dậy, rửa mặt, Euler bị hắn đánh thức, lơ mơ mở mắt, Oleg nói, "Em ngủ đi, có gì đâu mà xem, xếp hàng xong rồi đi ngay."

Hắn mặc quần áo xong để lại một con dao găm bên cạnh gối, vuốt ve mái tóc trước trán Euler hôn lên trán cậu một cái,

"Giữ lại phòng thân, mang theo lúc ra ngoài. Tôi đi đây."

Euler ngoan ngoãn, gật gật đầu, "Chú ý an toàn."

Oleg vừa ra khỏi cửa, cậu lại bật dậy lấy máy ảnh và vén rèm nhìn xuống dưới qua khe hẹp.

Binh lính xếp hàng không chỉnh tề, có người có mũ, có người không mặc áo khoác, chiều cao chênh lệch xen nhau, có thương binh, có lính nữ hậu cần.

Những khuôn mặt độc lập một cách kì lạ, không ai giống ai.

Hầu hết trong số họ chỉ ở độ tuổi đôi mươi, biểu hiện thất vọng và lo lắng cáu kỉnh bị dày vò bởi một điều gì đó.

Euler đã nhìn thấy lính cần vụ nữ phát thuốc trong phong hôm qua, nghe nói nhiều người trong số họ cần uống thuốc để sống qua ngày.

Hàng lính phía trước nhỏ tuổi nhất, khuôn mặt còn non, làn da của họ chưa đỏ và đổi màu vì cái nắng tàn khốc của Afghanistan, không giống những người lính cũ ở phái sau, cổ toàn là vết sẹo vì bị phơi nắng.

Lúc đầu da sẽ đóng vảy, sau đó mọc ra nốt đỏ, nếu gãi sẽ sưng và đen, lớp cát thô ráp có thể mài những vết thương li ti này chảy máu, bác sĩ có nhỏ thuốc chống viêm bình thường, sau đó vảy da mới mọc ra một gốc màu hồng to sau gáy, giống như cổ thụ bị sâu bọ, kiến cắn chui ra khỏi những cái lỗ nhỏ.

Phía sau có một hàng nữ binh, Euler nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, cô có một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, đang lặng lẽ dùng kẹp tóc kẹp tóc mái ra sau tai, tên lính đứng sau túm lấy mông cô, cô quay lại trừng mắt, nhưng ánh mắt cực kỳ gợi cảm tràn đầy sức sống.

Euler nhớ ra cô ấy, Oleg nói cô ấy là cá chết trên giường.

Sau đó, hắn giải thích rằng mọi người luôn có cách sống sót của riêng họ, và ở Afghanistan, đàn ông dựa vào thuốc và phụ nữ thì ngủ với người khác.

Sau đó bọn họ bắt đầu hát quốc ca, khi những cỗ xe cuốn bụi mù mịt mở ra một con đường xuyên qua lối đi vào sân, những người đàn ông phái sau lê bước và ngâm nga tiến về phía trước.

Oleg ngồi trên chiếc xe cuối cùng, ngón tay Euler khẽ run khi cậu ấn nút chụp, nhưng Oleg không phải đang nhìn cậu, mà là đang nhìn kỹ hàng phía sau, sau đó hắn nhanh chóng chui vào xe rồi đóng nắp trên đầu lại.

Ở ngoại ô thành phố, một nhóm khác cũng đã lên đường.

Một chiếc xe bán tải bằng thiếc chạy theo đoàn xe mô tô vút gió trên vùng đất hoang vu.

"Này, Akaj, cái áo da của mày đâu?

"Có người hỏi. Người thanh niên đeo kính ôm con búp bê thỏ của mình đang lau súng,"Cầm rồi."

"Gì? Mày lại thiếu tiền à?"

Người thanh niên giả bộ ho hai tiếng, "Đúng vậy, sức khỏe yếu nhiều bệnh, cần tiền mua thuốc."

"Mày bị bệnh gì?"

"Tao thấy nó bị thần kinh đúng hơn."

Akaj giắt súng bên hông, để gối thỏ dưới đầu vùi vào một vị trí,

"Làm xong kèo này, ông đây rửa tay gác kiếm chuyên tâm chữa bệnh. Đừng thìm thêm rắc rối cho tao nữa."

Cậu ta ngồi bên cạnh một người trung niên, trông gầy gầy cực kì minh mẫn, chỉ chăm chú đọc tập sách nhỏ trên tay.

Akaj dựa vào ông và làm nũng y như thú cưng,

"Buri, tôi thấy chóng mặt quá. Sao mặt trời lại to thế, khó chịu, khó chịu." Người trung niên lấy một gói thuốc ra, "Tốt nhất là cậu nên dọn ra khỏi tầng hầm kia đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!