Chương 6: (Vô Đề)

Hai ngày sau

"Tôi đã ở đó vào ngày 27[1] và cảnh tượng đó vẫn hằn in trong trí nhớ của tôi đến tận bây giờ.

Bạn đã bao giờ chứng kiến một cuộc thảm sát như một cuộc hành hương chưa? Tôi nhìn thấy xác của Amin, họ mang anh ta ra ngoài và đặt cùng với những người đã bị giết bởi các lực lượng chính phủ Afghanistan.

Cả người Afghanistan và Liên Xô, đang rùng mình." Vậy mà có đêm chúng tôi nhận dược được hai chai vodka, và trong bữa tiệc kỷ niệm, tôi thấy các tướng lĩnh uống say sưa và nhảy múa." Những người lính trong xe nói.

Sáng hôm sau không ai có thể đến sân thể dục tập hợp, toàn bộ nằm sấp trong ký túc xá, mùi rượu nồng nặc đến mức doanh trại như một con kênh rượu, không thấy đáy.

Tôi có linh cảm nếu tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phải kết thúc."

Một người lính khác thở dài, vừa bóp đậu phộng vừa lật xem nhật ký trực ban, hắn bóc lớp vỏ đậu phộng rồi ném vào trong miệng, cắn nát rồi ăn cùng với lớp da chết khô nứt nẻ, trắng xám trên môi.

Một tên lính khác lại không có tâm trạng ăn uống, buồn bực nói, "Về nước cũng không ai thừa nhận chúng ta, đầu tiên chúng ta xâm lược quốc gia của người khác, hiện tại không đánh thắng thì chỉ có thể trở về nhà trong ô nhục, không bị mắng đã là may lắm rồi."

Mặt trời ngả bóng ngoài cửa sổ, điện thoạt đột nhiên đổ chuông.

Lính cần vụ nhận điện thoại, "Vâng, xin chào, xin hỏi ngài tìm ai.?"

Đối phương không lên tiếng, chỉ kèm theo tiếng thở dốc rất nhỏ.

Tên lính làm nhiệm vụ hỏi lại một lần nữa.

Một giọng nói thanh niên trẻ vang lên, "Tôi đang tìm Oleg Yerochwitz."

Lính canh nói, "Xin lỗi, đại đội trưởng của chúng tôi bây giờ không có ở đây.

Anh là ai?"

"Tôi… Tôi phải tìm anh ấy, làm ơn yêu cầu anh ấy trả lời điện thoại."

Lính cần vụ hơi mất kiên nhẫn, "Đại đội trưởng thật sự không có ở đây, cậu để lại tên rồi tôi sẽ báo lại cho hắn biết."

"Vậy anh ta ở đâu? Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?"

Lính gác nói, "Anh ấy đang ở trong bệnh viện, anh đến bệnh viện để tìm anh ấy đi."

"Bệnh viện nào?" Địa chỉ ở đâu? "

Lính cần vụ xem cậu đang đùa với hắn, "Mày mẹ nó là ai vậy?"

Đầu dây bên kia có vẻ lưỡng lự hồi lâu, giọng nói đột nhiên to hơn, "Tôi mặc kệ mẹ nó anh là ai, lập tức để Oleg Yerochwitz nghe điện thoại! Nói với anh ta rằng Euler Kuvshnikov sẽ không sống sót đến bình minh nếu anh ta không trả lời điện thoại!"

Cậu hét lên dữ dội khiến lính cần vụ hoảng sợ, lỗ tai thiếu chút nữa điếc luôn, hắn cắn răng, "Cậu chờ đó! "Nói xong cúp điện thoại, chạy đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh gọi người.

Oleg rơi từ tầng hai xuống và gãy một tay, chấn động nhẹ, vừa ra khỏi bệnh viện, chưa kịp chìm vào giấc ngủ đã bị tiếng ầm ĩ làm bừng tỉnh.

Trong lòng cáu bẳn vô cùng, nghe cái tên Euler chỉ có thể nén giận và chống bàn tay lành lặn kia của mình đến văn phòng, "Này."

Euler ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.

Oleg nói, "Euler? Có phải là em không?"

"Là tôi.

Anh có thể… Anh đến đón tôi được không?" Cậu nói nhanh hơn, "Tôi không biết phán đoán của mình có đúng hay không, nhưng tôi khẳng định nếu tôi ở lại trạm báo chí thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt, hiện tại tôi đang ở bốt điện thoại ở phía tây chợ Baal." Cuối cùng, cậu do dự, mềm giọng, "Làm ơn, tin tôi đi."

Oleg im lặng một lát, "Chờ tôi tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!