Chương 42: Ngoại Truyện 1 Hồi Ức Sau Chiến Tranh

Vào mùa đông năm 1986, Oleg và tôi trở lại Moscow.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức để tồn tại cho đến đầu mùa xuân.

Oleg giống như con báo săn nhanh nhất trong rừng rậm bị bắt trong vườn thú.

Rõ ràng là hắn rất nhớ cuộc sống trong rừng, nhớ một thế giới đơn giản hơn.

Môi trường trong nước dường như quá phức tạp và rối loạn với hắn, quá yên bình và tĩnh lặng.

Một ngày nọ, chúng tôi đi mua sắm trên đường phố, hắn gây gổ với bà già bán tạp hóa, bà tay mắng hắn là tên mọi rợ, ní với hắn rằng hcunsg ta đang sống trong thế giới văn minh chứ không phải bộc tộc hoang dã.

Oleg rất tức giận đến mức suýt đập phá cửa hàng, bà cụ gọi cảnh sát và bắt Oleg vào trại giam.

Tôi đã chi gần một phần ba số tiền tiết kiệm của mình để bão lãnh hắn và hối lộ cảnh sát.

Không một ai nhắc đến cuộc chiến khét tiếng và những ngường lính từng đến Afghanistan.

Chúng tôi dường như đã tham gia vào một trận chiến im lặng khác.

Oleg đang vật lộn với chứng loạn thần kinh của minh mỗi ngày.

Một ngày nọ, hắn đã đập vỡ tất cả ly tách trong nhà bếp, khi tôi hỏi hắn tại sao làm thế thì hắn nói mình tấy rất nhiều bóng đen trong ly, như thế đnag cố giết hắn vậy.

Tôi không có gì để nói, chúng tôi sống như lũ chuột ngoài đường, không dám tiết lộ với hàng xóm rằng mình đã từng đến Afghanistan. Tuy nhiên, Oleg vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc, hắn cảm thấy moiuj người đang phân biệt đối xử hắn, thương hại hắn và cười hắn như một tên hề.

Hắn mất sáu tháng đến một năm để phục hồi bàn tay của mình, các bác sĩ khuyên hắn nên ở lại bệnh viện.

Tuy nhiên, chúng tôi không có nhiều tiên, vật giá trong nước tăng quá nhanh, chúng tôi không có việc làm, không có thu nhập suốt cả mùa đông, và số tiền tiết kiệm của hai người cũng chẳng còn lại là bao.

Tôi đã tim được một công việc gia sư, cố gắng làm tạm.

Thế nên tôi không thể đi bệnh viện cùng hắn mỗi ngày, hắn phải chuyển ba lượt xe buýt qua Moscow mất một tiếng rưỡi để đến bệnh viện, sau khi trị liệu xong thì trở về.

Tôi luôn phải lo lắng về việc liệu hắn có đánh nhau với người khác trên đường không, hay ném đồ vật trong bệnh việc hoặc tức giận, có ăn đúng giờ hay không… Tôi rất nhạy cảm với âm thanh của điện thoại, thậm chí còn hồi hộp nữa, khi tôi nghe thấy nó đổ chuông, tôi sợ hãi, và lúc đầu tôi thường nhận được cuộc gọi nói rằng hắn lại gây chuyện.

Một đêm nọ, Oleg nói với tôi rằng hắn cảm thấy mình không thích hợp tồn tại trong thế giới văn minh.

Linh hồn hắn đang đụng vào các bức tường xung quanh.

Hắn nói xe buýt của đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, bên trong bán súng đồ chơi, hắn rất muốn một khẩu súng, ngay cả khi nó không phải là hàng thật, hắn muốn giết tất cả mọi người ở đây.

Hắn nói mình muốn trở về Afghanistan, ngay cả khi hắn sẽ chết ở một nơi hẻo lánh nào đó.

Tôi đưa hắn đến gặp bác sĩ tâm lý, hắn rất kháng cự.

Bác sĩ nói hắn bị trầm cảm, ông kê rất nhiều thuốc.

Khi về nhà Oleg ném hết thuốc đi, măng tôi thương hại hắn, không hiểu hắn, nghĩ hắn bị tâm thần.

Chúng tôi cãi nhau một trận.

Tôi rời khỏi nhà đến nhà học sinh, đến tối trở về thì không thấy hắn đâu, vội vàng ra ngoài tìm, băng qua hai con phố mới nghe thấy hắn buồn bã gọi tên tôi.

Hắn co ro dưới vòi nước chữa cháy khóc như một đứa trẻ, mặt bẩn gần chết.

Tôi dẫn hắn về tắm rửa, làm đồ ăn ấm cho hắn rồi ôm hắn ngủ.

Tôi rất lo lắng trong khoảng thời gian đó, đến nỗi mỗi khi không nhìn thấy hắn tôi tưởng hắn sẽ tự sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!