Chương 40: (Vô Đề)

Một ngày trước khi về nước, Abramovich đến Baghlan.

Đầu Oleg quấn đầy gạc, chào ông trên giường bệnh.

"Bác sĩ nói sao?"

Euler gọt một đữa táo cho tổng thư ký,

"Chưa đến mức tệ nhất. Anh ấy sẽ tiếp nhận trị liệu."

Abramovich cảm thấy nhẹ nhõm,

"Kabul giống như một mớ hỗn độn, tôi không có thời gian để đến thăm, và tôi hơi buồn về điều đó. Họ nói rằng ngày mai hai người sẽ về nước, nếu tôi không đến gặp sẽ bị măng là kẻ vô ơn mất."

Euler cười, "Sao có thể chứ? Nếu không nhờ ngài, Oleg cũng không được hưởng đãi ngộ tốt như vậy."

"Đó chỉ là một mặt, không thể nói như vậy." Abramovich nói,

"Nói thật, mấy năm nay tôi quen ở Puli Khmuri rồi, đến Kabul chưa thích ứng kịp. Xem ra đúng là già rồi, bọ họ nói không còn sắc bén như xưa nữa."

"Đầu gối của ngài ổn không?"

"Cũng may. Cả ngày có bác sĩ theo tôi, buổi tối còn phải xoa bóp."

"Mấy ngày trước Oleg nhắc tới chuyện đầu gối của ngài, nhìn bộ dáng đi đứng của ngài chắc hẳn không có chuyện gì lớn.

"

Abramovich trêu chọc, "Nếu không sao làm quan được? Đâu chỉ mấy lợi ích này không."

Cả ba đều cười.

"Trở về có kế hoạch gì không?

"Oleg rõ ràng là chưa tính đến vấn đề này. Euler cũng hơi khó xử,"Bộ dáng này của Oleg chỉ có thể xuất ngũ, còn chưa tính toán xem tương lai sẽ ra sao.

Hiện tại tôi chỉ muốn làm sao để tay anh ấy hồi phục.

Tôi không muốn tạo nhiều áp lực quá cho anh ấy.

Bên tòa báo vẫn chưa có tin tức trở lại làm việc, trước tiên cứ ngồi chờ đã."

"Đôi khi phải chủ động, đừng chỉ ngồi yên một chỗ. Cậu ngồi yên thì tương đương cho người khác cơ hội chủ động." Tổng bí thư nhíu mày dạy cậu,

"Liên hệ với lãnh đạo và đồng nghiệp trước đó nhiều vào, nếu không được thì tìm cách khác, cứ mặt dày vào. Hai người làm sao sống nổi nếu không có việc làm! Phati quyết tâm! Sinh tồn là một cuộc chiến! Đó là chuyện anh chết tôi sống, hiểu không?"

"Vâng, tôi sẽ làm theo lời ngài nói."

Abramovich nói:

"Đất nước hiện đang ở trong một giai đoạn rất khó khăn và đặc biệt. Vào thời điểm này, số phận và danh dự của các cá nhân gắn liền với hoàn cảnh. Cuộc sống sau khi trở về nước có thể không quá lý tưởng, nhất là đối với Oleg. Tôi đã từng chứng kiến ​​nhiều người lính trở về sau chiến tranh và chích ma túy, uống rượu thậm chí tự tử vì không thể thích nghi với cuộc sống bình thường. Tôi hy vọng các cậu vững vàng lên."

"Nếu có khó khăn thì tôi có thể giúp, tôi rất sẵn lòng. Nhưng cuộc sống luôn phải đối mặt với chinh mình. Đừng mù quáng chạy theo xu hướng xã hội, người ta làm gì cậu cũng làm theo, bị lừa dối rồi ru vào những giấc mơ như những người khác. Dù cậu không thể làm nó một mình, thì hãy tỉnh táo lên, chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng mọi lúc mọi nơi, đó là lời khuyên của tôi."

Euler và Oleg liếc nhìn nhau, cảm nhận được thiện chí đáng quý của người lớn tuổi.

Abramovich nói, " Sẽ còn một thời gian nữa trước khi chiến tranh kết thúc hoàn toàn, tôi không chắc thời gian này sẽ kéo dài bao lâu.

Tuy nhiên, hậu quả của chiến tranh đã hiện rõ ở đất nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!