Euler gần như trải qua thảm họa vậy.
Một phóng viên chiến trường đã cứu cậu, người vừa trở về thành phố Kabul sau khi kết thúc phỏng vấn và nhìn thấy Euler bất tỉnh ở đồn biên phòng.
Anh ngay lập tức nhận ra người phụ trách chuyên mục xuất sắc của Báo Văn học và nhanh chóng đưa người này đến trạm y tế.
"Nhìn đi, nếu tôi tới chậm chút xíu thôi, có lẽ quần áo trên người cậu đã bị lột sạch rồi." Phóng viên đã cứu cậu giải thích cho cậu hiểu tại sao ba lô và túi tiền của cậu đều biến mất,
"Nhiều người tị nạn ở đây kiếm sống bằng cách cướp đồ trên người nạn nhân, dọc bên đường hay chiến trường đầy rẫy mấy người giống vậy. Sáng thì họ đi quanh quẩn và ban đêm thì đi làm, có thể họ nghĩ rằng cậu không sống nổi, nên mới vơ vét thứ có giá trị trên người cậu."
Euler đang nằm trên "giường
"được ghép lại với nhau bằng hai chiếc ghế rách, chỉ có một tấm thảm mỏng vắt ngang trên chiếc ghế gỗ cứng ngắc. Cậu đã ngủ gần mười tiếng liền, khi tỉnh lại thì lưng đau nhức, nhưng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì ít ra mình không bị rơi vào tay địch. Y tá để cho cậu một cái gối, cậu kê gối lên, nửa ngồi dậy, nhìn miếng gạc cũ mới thay trên đùi, tiếc nuối nói,"Tôi vốn không có gì đáng giá, bên trong chẳng qua chỉ là mấy bộ quần áo để thay thôi.
Máy ảnh đã bị hỏng từ lâu rồi, nhưng bên trong có một chiếc đồng hồ, do cha tôi để lại."
Phóng viên vỗ vỗ vai cậu, "Người có thể sống sót là được, những thứ khác đều không quan trọng."
"Đã tìm thấy mấy người khác chưa?"
"Tạm thời tôi cũng không biết cái này, tổng cộng các cậu có bao nhiêu người?"
"Bảy người. Chúng tôi đến bằng một chiếc xe hơi, nhưng tôi ngồi ở vị trí ngoài cùng nên khi xe bị nổ, tôi đã nhảy xuống trước và thoát khỏi đó. Sau đó tôi tìm thấy Trina Tarapova tại hiện trường, cô ấy …" Euler nhắm mắt lại và bỏ qua từ đó, "Tôi chỉ có thể mang cuốn sổ của cô ấy trở về."
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị đánh mất nó."
Phóng viên cúi đầu nói, "Xin Chúa thương xót.
"Lúc này, rèm cửa được vén lên. Một người đàn ông vạm vỡ bước vào. Ánh mắt trống rỗng của Euler dừng trên người hắn, đồng tử co rụt lại, vẻ mặt trở nên kinh ngạc. Oleg nhếch miệng, có hơi ngượng ngùng,"Cái kia… Tôi tình cờ nghe bác sĩ nói em ở đây, cho nên tôi đến xem.
Không ngờ em lại đến Afghanistan."
Euler cắn cắn môi, cố gắng kéo ra một nụ cười, "Đúng vậy, thật trùng hợp.
"Cậu thậm chí không dám liếc mắt nhìn, đầu óc rối thành một nùi: Vì sao lại đụng phải mối tình đầu của mình ở nơi quỷ quái này? Lại còn gặp lại trong bộ dáng chật vậy như thế này nữa chứ, xui quá đi mất. Quân y Andrew đi tới kiểm tra vết thương trên đùi cậu,"Để tôi xem vết thương của cậu, cậu tự rút mảnh đạn ra à?"
Euler gật đầu, "Vâng."
"Vết thương rất sâu, không kịp tiêu viêm nên đã bị nhiễm trùng, thời gian kéo dài cũng tương đối lâu. Tôi đã cho người xử lý rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chờ nó bình phục thôi. Do thuốc quá khan hiếm nên tôi không thể để cậu dùng được. Xin hãy thông cảm cho." Andrew quấn gạc lại,, "Chúng tôi sẽ liên hệ với cấp trên của cậu càng sớm càng tốt và nhờ ông ấy đến đón cậu."
Euler cười cười, "Không cần phiền phức thế đâu, đồng chí phóng viên này nói có thể đưa tôi đến trạm báo chí, tôi đi với anh ấy là được."
Andrew gật đầu, "Vậy cũng tốt, đỡ phiền phức cho tôi."
Oleg xen vào, "Tôi đưa mọi người đi.
"Euler ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Oleg nói,"Tôi có xe hơi, không phải em bị thương ở chân à? Em đi được không?
"Euler vẫn đang do dự. Vị đồng chí phóng viên kia không hề khách sáo,"Anh là…?"
Oleg tiến lên bắt tay anh ta,
"Oleg Yerochwitz. Đại đội trưởng Bộ binh Liên Xô tại Kabul."
"Xin chào đồng chí." Phóng viên chào hắn theo kiểu quân đội "Vậy làm phiền anh rồi, cảm ơn."
Oleg đắc ý, "Không thành vấn đề.
"Bởi vì trạm y tế không cho phép thêm người bị thương nào chiếm vị trí, Euler thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi ghế. Phóng viên đỡ cậu dậy, Oleg tiến đến và vòng cánh tay mình đỡ cậu dậy. Thân thể Euler lập tức cứng đờ, cắn chặt môi dưới thì thào,"Không sao, tôi đi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!