Hai tiếng sau.
Một chiếc xe hơi băng qua bãi biển vàng.
Xa xa một hàng lạc đà từ từ tiến về trước theo đường cong nhấp nhô của dãy núi.
Người quản gia lấy hai viên thuốc màu đỏ ra, "Thưa cậu, đến giờ uống thuốc rồi.
"Akaj vén tóc trước trán, lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Morphine suýt chuyét nữa đã giết chết cậu, cậu tưởng Khwaja định giết cậu thật. Cậu nhìn quản gia, cuối cùng nhận thuốc ném vào miệng,"Chúng ta đi đâu?"
"Chúng ta đang trên đường đến Urgun. Cúc trường yêu cầu tôi đưa cậu đến Qazi và sau khi đến Urgun, chúng ta sẽ đi máy bay đến Kahndahar và đổi sang đi xe. Nơi đó là quên hương của cục trường, cũng là phạm vi thế lực của gia Murzen, cậu sẽ an toàn khi ở đó."
Akaj lạnh lùng nói, "Sắp xếp đường lui luôn rồi, hắn đâu?"
Sắc mặt quản gia xám ngoét, lắc đầu, "Cục trưởng còn đang ở Kabul."
Akaj hỏi, "Trong khoảng thời gian này, anh ta đang làm cái quái gì?"
Quản gia lại lắc đầu, Akaj cong miệng, dứt khoát nói, "Tôi hỏi ông, trong khoảng thời gian này rốt cuộc hắn đã làm gì?"
Quản gia cúi đầu trầm ngâm, "Vì sao cậu nhất định phải biết?"
Akaj khoanh tay, thở dài,
"Tôi sống ở nhà Murzen vào năm 82. Ít nhất cũng ở được hai ba năm, tuy rằng tôi không nắm rõ chi tiết về gia tộc này, nhưng chỉ cần nhìn người thôi cũng nắm đại khái. Tôi biết ông trung thành với Khwaja. Tình cảnh anh ấy lâm vào ngày hôm nay, không phải chỉ mới một sớm một chiều mà thàn được. Nếu lúc ban đầu hắn làm sai, ông không ngăn cản, vậy thì sẽ thu xếp đường cho hắn. Khổng chỉ là sắp xếp đường lui theo lệnh hắn mà còn phải truyền lời hắn."
Người quản gia hiểu rõ trong lòng, ông ta gật đầu,
"Vanechka đe dọa ngài ấy tham gia vào việc ngăn cản thực hiện kế hoạch hòa giải. Lúc đó để đón cậu từ tay Liên Xô, Cục trưởng đã đồng ý. Cậu biết những điều này. Nhưng vừa đồng ý, theo sau là vô số chuyện không ngừng nghỉ ào tới, chỉ không ngờ là tới nhanh như vậy. Chuyện bộ chỉ huy quân Liên Xô bắt người vừa bóng xong, ngài ấy biết sẽ xảy ra chuyện, cho nên mấy ngày trước làm việc không ngừng nghỉ để sắp xếp đường lui."
"Vậy hắn đâu?"
"Ngài ấy không thể rời đi.
Số phận của gia tộc chỉ dựa vào mình ngài ấy.
Từ lúc Vanechka tìm ngài ấy, cục trưởng đã viết thư về nhà nhưng không nhận được câu trả lời chính xác.
Mối quan hệ gia tộc ở miền Nam rất lớn và phức tạp, cạnh tranh nội bộ rất đẫm máu.
Cục trưởng cũng đã trải qua cuộc cạnh tranh tàn khốc để đại diện cho gia tộc Murzen ở Kabul.
Gia tộc sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ nếu ngài ấy gặp chuyện, nhưng nội bộ gia tộc Murzen lúc này cũng đang tiến hành vòng cải tổ mới.
Cục trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng mất vị trí trong gia đình và tất cả tương lai chính trị của mình.
"Tâm trạng của Akaj thoáng cái trở nên nặng nề. Cậu hé miệng, cổ họng khà khàn, ôm mặt,"Cho nên tất cả những chuyện này đều là do tôi."
Quản gia nói, "Tôi đã đi theo cục trưởng hơn hai mươi năm, tuy không thể nói là biết hoàn toàn người đàn ông này.
Nhưng tôi đã chứng kiến cách ngài ấy nổi bật trong số anh em gia tộc, giảnh được quyền lực, và đến Kabul để đạt những triển vọng lớn hơn cho bản thân và gia đình.
Ngày ấy chưa từng có khoảng thời gian khó khăn khi ở Kabul.
Ngài ấy rất giàu có, cậu có thể không biết, không phải lúc nào ngài ấy cũng giàu có như vậy.
Hồi còn đi du học, ngài ấy cũng làm việc bán thời gian, gia đình ngài giàu, rõ ràng ngài ấy có thể tận hưởng vinh hoa, nhưng ngài ấy đã sống một cuộc đời bấp bênh.
Kìm nén để sống tiếp, từ bỏ tất cả các mong muốn trong tâm hồn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!