Chương 35: (Vô Đề)

Bước ra khỏi căn phòng nhỏ tối tăm, nét mặt của Euler chùng xuống.

Cậu vuốt mặt, lộ ra vẻ châm biếm.

Nếu Sergei phủ nhận và bị đánh chết, cậu sẵn sàng giao người này cho Bộ chính trị.

Mặc dù trong chuyện này người đáng trách là cậu, vì dù sao tự cậu đã đưa bản thảo cho Segrei.

Cậu tin tưởng Segrei quá dễ dàng, chưa bao giờ suy đoán xem người bên cạnh mình có hai mặt hay không.

Kết quả là chuyện thì đã rồi, mà cậu thì vứt hẳn sai lầm của mình ra sau đầu.

truyện ngôn tình

Không phải là muốn giết hắn ta nhưng cậu nghĩ mình không thể không làm vậy.

Bầu không khí ở căn cứ quá áp lực đến mức cậu phải rởi khỏi khu vực nhà máy và đi dọc theo bức tường bên ngoài.

Cạnh khu dân cư, lúc này là lúc thờ phượng, cúng bái, phố xá vắng lặng.

Tiếng nhạc của thánh đường Hồi giáo vọng vào từ xa.

Puli Khmuri chỉ có một nhà thờ Hồi giáo, không lớn bằng nhà máy đóng quân, khi đến gần nhìn kỹ có thể thấy nhưunxg lỗ hổng lớn nhỏ do xi măng khô để lại trong khe hở của những viên gạch màu nâu đỏ.

Mái vòm của nó phủ màu xanh lá đã già, trên khung cột cửa là hoa văn rực rỡ kiểu kính vạn hoa, loang lổ, bất quy tắc.

Euler thơ thẩn đứng dưới chân cầu thang nghe nhạc một lúc.

Đột nhiêng cánh cửa lớn kọt kẹt mở ra và những người phụ nữ mặc áo choàng đen bước ra từ sảnh, các cô rũ mắt, làn váy lặng lẽ thoang thoảng gió lướt qua Euler, không ai liếc mắt nhìn cậu lần nào.

Vẻ mặt Euler hốt hoảng, hình dánh ma mị của những cô gái lạnh lùng đến đáng sợ, cậu kinh hãi đến mức sinh ra ảo giác ngay tắp lự, tưởng đây là lực lượng tôn giáo thần bí sẽ chiếm đoạt tinh thầnh và linh hồn của cậu khiến cậu đóng băng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cho đến khi mọi người đã đi hết, Euler toát hết mồ hôi lạnh, cậu rùng mình, vịn tường từ từ trở về.

"Chàng trai trẻ cẩn thận nào, tấm biển phía trên sắp bị cậu làm rơi rồi đấy.

"Giọng nói của ông già xuất hiện đằng sau cậu. Euler rụt tay lại theo bản năng, nghe thấy âm thanh giòn giã dưới chân mình. Cậu khom lưng nhặt lên, là tảng đá khắc chữ, Abramovich cầm cuốn sách lấy hòn đá trên tay cậu rồi đặt nó trở lại,"Đến lúc cần phải sửa nó rồi."

"Đây là tiếng Nga?" Euler nhìn kỹ dòng chữ trên đó,

"Berik Yekov. Đó có phải là tên người không?"

"Ừm." Abramovich vuốt bề mặt gồ ghề của bức tường, "Tổng cộng có sáu mươi mốt tên.

"Euler lùi lại hai bước, toàn bộ bức tường hoàn chỉnh hiện ra trước mặt cậu. Những viên đá khắc tên người bị mặc kẹt giữa nhưng viên gạch nát theo dòng lịch sử, dường như rất nhiều. Cậu ngạc nhiên chạm vào chúng, bề mặt nhẵn nhụi, có dấu vềt cũng đã mờ dần nên không thấy rõ tên, có lẽ vì do bị sụp tường nên đã hư hại theo."Ban đầu là một bức tường khắc tên, kỷ niệm những người lính Liên Xô đầu tiên đến đây vào năm 79, tên của tất cả những người đã hy sinh trong trận Puli Khmuri đều ở trên bức tường này.

Tên được khắc bởi đồng đội của họ., nhưng bây giờ đã bị hỏng nhiều rồi.

Đã đến lúc phải cất những thứ này đi, có lẽ là mang chúng về nước trả lại cho gia đình bọn họ.

Abramovich đưa tay về phía cậu, " Xin chào."

Euler do dự bắt tay ông, "Xin chào."

"Thật không dễ dàng nhìn thấy Người Liên Xô ở đây." Abramovich nói thẳng thắn, "Đặc biệt là người Liên Xô không phải là quân nhân."

Euler kinh ngạc, ánh mắt trở nên cảnh giác.

"Cậu không cần nhìn tôi vậy đâu." Abramovich bật cười,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!