Cậu cũng chỉ im lặng được một ngày.
Hôm sau tỉnh lại, Akaj nói mình muốn ăn xúc xích ngựa, quản gia cảm thấy khó xử.
Khwaja hỏi ý kiến bác sĩ, cuối cùng để cậu ăn ít thịt ngựa băm nhuyễn, nấu với canh bí đỏ cho cậu uống.
Quản gia bưng bữa tôi svafo, Akaj cuộn mình trong chăn y như con mèo, đầu tựa vào đùi Khwaja, mái tóc mềm mại bị gã làm rối tung lên, cậu dùng răng nhây thịt đùi Khwaja, để lại dấu răng đỏ, cậu thỏa mán ngậm nước miếng, hôn vào nó.
Quản gia cúi đầu không dám nhìn xuống.
Khwaja nhận bát và vỗ đầu cậu, "Được rồi, dậy ăn đi." Akaj nằm thẳng mở miệng, chỉ vào cổ họng đen ngòm của mình, "Anh đút em ăn.
"Quản gia vội vàng đi ra ngoài. Khwaja lấy tờ báo đến đệm cho cậu, đút cậu ăn từng miếng một. Akaj chộp lấy tờ báo nghịch ngợm, nhưng sắc mặt không khỏe lắm, hơi buồn nôn, che miệng muốn nôn. Khwaja đặt bát xuống, cầm khăn tay bảo cauaj nôn ra, chỉ nôn ra hai ngụm, đút vào rồi lại nôn ra, không ăn được thì nôn tới rơi nước mắt, vô cùng đáng thương chớp mắt nói,"Em đói."
Khwaja sờ sờ bụng nhỏ của cậu, "Tôi gọi bác sĩ đến khám cho em."
Bác sĩ đến khám, ghi lại tình hình,
"Cậu vẫn còn rất yếu và có thể có phản ứng bài xích. Nhưng phải ăn, nếu không ăn được thức ăn lỏng thì tạm thời hãy uống súng. Hai ngày tới thì xem lại sau."
Akaj ăn kiêng một khoảng thời gian cho ca phẫu thuật, duỗi chân đạp người "Tôi muốn ăn! Tôi không quan tâm!" Cậu làm ầm lên khiến mọi người bó tay, Khwaja đuổi người xuống dỗ cậu cả nửa ngày, sau đó bảo người nấu canh gạo đút cậu uống, sắc mặt mới tốt hơn chút.
"Em cảm thấy hình như anh đã thay đổi.
"Akaj nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần chìm xuống, chim hót lứu lo, trong phòng càng thêm tĩnh lãng. Ánh mắt cậu trống rỗng, hơi thất thần,"Trước kia anh sẽ không đối xử tốt với em như vậy/"
Khwaja vuốt lưng cậu, "Vậy không tốt sao?
"Akaj không trả lời gã nữa. Ánh mắt cậu dời về phía tờ báo, đọc lướt hai đoạn, sắc mặt biến đổi,"Ai viết cái này?"
Khwaja đưa tay ra,
"Hoa Tulip đen. Tác giả: Euler Kuvshnikov."
"Không thể nào, cục cưng nhỏ của Oleg sao có thể viết thứ này?" Cậu dùng ngón tay nhấc tờ báo lên, đọc một câu cực kỳ buồn nôn, "Thắt lưng của nữ thần đã được nhuộm đỏ bởi máu của các liệt sĩ, đó là màu của sắc cờ tổ quốc.
"Cậu ta không biết đó là báo chân lý à? Không phải cậu ta toàn viết tiểu thuyết thôi sao?"
Khwaja thích thú đọc tiếp,
"Sự tàn khốc của chiến tranh không được thể hiện bằng số lượng lớn người chết, mà được thuật lại bằng sự kết thúc cuộc đời của mỗi người. Tôi nhìn thấy Evpova nằm trên mặt đất cháy đen,, dưới thân cô ấy là một đống thỉ thể của những người lính. Tôi chỉ có thể vuốt mắt cô ấy. Hai mơi phút trước, cô ấy còn phàn nàn với tôi rằng mình không nên bị lừa tới đây. Vậy mà những gì tôi thấy ở đây là sự sống và cái chết là vô cùng tùy tiện."
"Đâu có được phép thảo luận chuyện này đâu? Ai to gan dám đăng một bài viết dài như vậy?
"Akaj hỏi. Khwaja lật tờ báo, cuốn hồi ký này được đăng lên trang đầu tiên của tờ báo tuyên truyền nội bộ Liên Xô, chiếm trọn một trang và dài hơn ba nghìn từ. Ngày xuất bản là hôm nay."Em nên lo cho người viết bài báo này thì hơn, tôi nghĩ cậu ta đã bị lợi dụng rồi.
"Khwaja bình tĩnh nói. Nhưng Puli Khmuri không phải lời nơi tin tức linh hoạt, sự yên tĩnh của nó đến từ bên trong, đặc biệt là sau khi tuyết rôi, nó mang hương vị ẩn sĩ lạnh lùng tự kiêu." Đây là một trong những thị trấn đầu tiên bị người Liên Xô chiếm đóng sau năm 79, và hiện tại dân số thường trú chỉ khoảng 2.000 người hoặc hơn.
phụ nữ và người già chiếm phần lới, hầu như không nhìn thấy thanh niên.
Hầu hết họ sống dựa vào nghề thủ công truyền thống và kinh doanh xưởng nhỏ để kiếm sống.
Không chỉ Puli Khmuri, tất cả các ngôi làng gần đó cũng giống vậy, hai phần ba dân số đã biến mất trong hai năm từ năm 80 đến 82."
Người đăng ký duy nhất trong trấn tên là Abramovich, ông là một người rất thấp, vàng và gầy, trên người nổi mề đay dày đặc, khuôn mặt của ông khô và nứt nẻ, lỗ chân lông to, cằm được bao quanh bởi một bộ râu mỏng và xoăn, mọc như gai cháy ở rìa của một vũng khô cạn, và miệng của ông, như cái ao vậy, cũng gần khô nứt ra.
Vậy mà khi ông vừa mở miệng, ai ai cũng tin lời ông, thay vì nó đây là sức hút cá nhân, thì không bằng nói giọng của ông trời sinh mang theo sự thân thiết và kiên định.
Ông lôi một bọc sách từ trên bàn làm việc của mình, vộ vàng cầm bút theo, "Xin lỗi, tôi có lớp dạy cho mấy đứa trẻ." Ông xoa mũi, cười xấu hổ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!