Sáng sớm, cuối cùng họ cũng vượt qua Hindu Kush.
Đi xuống từ con đường mòn và chờ đón bình minh, họ băng qua các trạm gác để đến Puli Khumri.
Đây là thị trấn cuối cùng trước Baghlan, chưa đầy hai giờ từ đây đến Baghlan, bọn họ chắc chắn có thể bàn giao đúng giờ vào buổi trưa.
Oleg ra lệnh dừng lại tập hợp, để binh lính có thể dọn dẹp và sửa chữa những chiếc xe bị hư hỏng trước khi khởi hành.
Euler muốn đi xin ít nước, nhưng lại thất thểu trở về,
"Nước ở đây bị cắt, tuần trước có một trận ném bom nên cũng lấp luôn cái giếng múc nước tạm thời. Cả thị trấn phải ra ngoài lấy nước."
Oleg đi khắp nơi tìm cậu mà không thấy bóng dáng đâu, nên khi cậu quay lại hắn trách móc, "Ai cho em chạy lung tung?"
Euler nghe ra sự tức giận của hắn, cậu lập tức cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi, em chỉ muốn đi xin ít nước thôi."
"Có đi thì phải nói cho anh biết đấy."
Oleg nhận ra mình có hơi nghiêm khắc quá, hắn nhẹ giọng,
"Anh không có ý mắng em đâu, anh quên mất em không phải là lính. Thói quen trong quân đội đi đâu là phải báo cáo, chủ yếu là vì lý do an toàn. Sau khi ổn định, em muốn đi đâu chơi cũng được, nhưng đừng chạy lung tung khi hành quân."
Euler gật gật đầu, "Được, em nhớ rồi."
Oleg nói, "Em nói nguồn nước ở đây bị đứt à?"
"Vâng, cả thị trấn không thể uống nước. Một ông già nói rằng con cái của họ đã đi lấy nước tuyết mang về."
"Không sao, chúng ta vẫn còn ít nước.
"Lúc này một đám trẻ con trở về từ cổng thị trấn mang theo những thung nước cao bằng thân mình chúng. Mỗi sáng chúng đi bộ từ đây đến chân núi cách đó hai cây số để lấy nước tuyết, đó là nơi gần nhất. Nếu là mùa hè, con đường này sẽ dài hơn. Chúng trông rụt rè khi nhìn thấy những người lính và không dám bước tiếp. Euler liếm môi và nói,"Em sẽ đi."
Oleg không kịp cản cậu, Euler đã đi tới, ngồi xổm xuống và nói với nhóm trẻ em bằng tiếng Afghanistan bập be, "Chào buổi sáng, thưa các vị."
Đứa trẻ cao nhất bước tới phía trước, tỏ vẻ xa cách, "Xin chào."
"Thật vất vả khi mới sớm vậy đã phải ra ngoài lấy nước, hơn nữa trời vẫn còn lạnh."
"Ý anh là sao?"
"A, tôi không có ác ý đâu, tôi chỉ muốn xin chút nước thôi." Euler chỉ vào những người lính phía sau mình,
"Chúng tôi đến từ Kabul và đã đi bộ cả một ngày trời. Chúng tôi vừa mới tới đây nên hơi khát, mà chúng tôi đã hết nước, một vài người bị thương cần nước sạch để rửa vết thương. Có thể cho chúng tôi một ít không?"
Cậu nói một cách lịch sự và nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cậu bé lại rất thô lỗ, "Cho các người thì chúng tôi dùng bằng gì?"
Euler giật mình, không ngờ thằng bé lại mang ý thù địch lớn đến thế, "Chúng tôi không cần nhiều."
Cậu bé nói, "Thùng nước này chỉ đùng trong nhà dùng trong ngay, không dư, anh đi đi.
"Nói xong thằng bé dẫn những đứa bạn đồng hành phía sau rời đi. Euler hậm hực trở lại,"Xem ra nước ở đây đắt hơn dầu."
Phó đại đội trưởng buồn cười, "Quên đi, sắp tới Baghlan rồi, nhịn chút đi, đến đó là có nước rồi."
Euler chống nạnh chép miệng nói,
"Tôi cảm thấy chỗ này hơi lạ thôi mà. Bọn họ mang đầy ý thù địch."
Lúc này Oleg chen ngang, "Không lạ, Puli Khumri là thị trấn đầu tiên bị Liên Xô tàn sát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!