Vào tối ngày 6, quân đội rời Kabul và đi về phía Baghlan.
Nhóm bao gồm hai máy bay trực thăng, năm hai xe tải bọc thép, ba xe tăng, năm hai xe chiến đấu bộ binh và hai xe sửa chữa; Tổng cộng có 121 người, 97 binh sĩ nam, 11 nữ và ba nhân viên cộng tác nước ngoài.
Thời tiết đã rất khác so với khi họ đến, không khí khô và lạnh, gió thổi như lưỡi dao, những người lính nói rằng đây là gió bắc thổi từ Siberia.
Những kẻ lữ thứ coi gió bắc là bạn và là gia đình của họ.
Hổ kể một câu chuyện cười nổi tiếng – mấy tên du kích không sợ máy bay và súng của Liên Xô, nhưng sợ nhất là gió Siberia lạnh giá.
Khi mùa đông dến, nhiều người đã bị chết cóng.
Chiến Tranh Liên Xô – Afghanistan trong gầ một thậm kỷ, trận chiến giết chết người Afghanistan nhiều hơn số người bị gió bắc thổi chết.
Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng bay lơ lửng trên không xa gần.
Trong xe vận chuyển giống như một cái bồn chứa ngột ngạt, tràn ngập mùi hương khô ráo giống như phân động vật, chỉ có một ống thông gió, gió bên ngoài gào thét.
Đó là loại âm thanh sắc bén kéo dài, binh sĩ gọi nó là giọng hát của Siren[1].
Dù vậy một số người vẫn có thể tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Theo lý mà nói thì không ngủ nổi, thế nên có người sáng chế ra cách ngủ mở mắt.
Bọn họ có thể mở mắt ngủ ngốc như một con rối gỗ ngủ ba bốn giờ liền, như bị ai cướp mất linh hồn vậy.
Dù đường xá có xóc nảy hơn nữa, bọn họ cũng có thể "ngủ" rất yên bình.
Euler cất cuốn sổ ghi chép, dụi đôi mắt khô căng mệt mỏi.
Cậu cảm thấy lạnh, chiếc áo len cậu mang theo không đủ dày, và đôi chân đã cứng đờ trong đôi ủng, cậu không thể cảm nhận được gì.
Ngồi quá lâu, chỉ cần hơi nhúc nhích đùi chút thôi, là cơn tê dại tê dại ập đến ngay lập tức, giống như một chân cậu bị sâu cắn vậy.
Cậu hắt hơi và đầu có hơi choáng,
Những người lính im phăng phắc, lúc mới lái xe, họ rất có tinh thần vì mới uống thuốc, hát hò cười đùa không ngừng.
Nhưng chưa đầy hai giờ, biểu hiện trên khuôn mặt đã hóa thành sự trống rỗng và suy sụp sau hưng phấn.
Một số có vẻ trầm tư mí mắt sâu hoắm, đồng từ đục ngầu, ánh mắt rỗng tuếch.
Cơ phó thở dài cơ thể họ ngày càng kháng thuốc, thuốc thần kinh bị lạm dụng đến mức sắp mất tác dụng.
Gió bắc thổi không đánh thức người đang say ngủ.
Nhưng bên ngoài, nhiều người đã bắt tay vào làm.
Bóng dáng của những người nhặt rác đang nhặt rắc trên khắp bãi biển Gobi rộng lớn, vì sợ bị du lích hoặc binh lính bắt giết, ánh sáng từ những chiếc đèn trong tay họ vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không sáng bằng sao.
Những ngọn đèn nhỏ nhỏ lấp lánh này từ từ hội tự về phái chân dãy núi màu xám nhạt ở phía xa, và lớp mây che phủ phía trước dãy núi được chiếu sáng tỏa ra ánh quang dịu nhẹ.
Qua đó hình dáng hùng vĩ của Hindu Kush từ từ hiện ra.
Euler nhìn ra ngoài qua tấm kính và thấp đỉnh núi non trùng điệp chỉ mang màu tuyết trắng xóa được chiếu sáng bởi ánh sao, giống như tia sáng lạnh lẽo như cột kim loại trên đỉnh nhà thờ Hồi giáo.
Bầu trời trải dài đằng sau, và chỉ có thể nhìn thấy tia ban mai yếu ớt giữa những ngọn núi trập trùng.
Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, tài xế gõ vào cabin, và hét lên, "Chúng ta đến rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!