Euler có hơi hụt hẫng sau khi phát hiện Akaj đã đi mất.
"Sao đột nhiên đi mất vậy? Cũng chả thèm nói tiếng nào, ít nhất cũng phải báo cho anh chứ!"
Oleg mơ hồ phát hiện trong chuyện này có điều là lạ, "Để anh đi hỏi thăm xem, đừng sốt ruột." Hắn hỏi một vòng cũng không có kết quả, truy cứu liên tiếp đến bí mật quốc giá.
Lòng hắn cũng trùng xuống, nhưng hắn không lo.
Akaj đã quen bị vận mệnh vùi dập rồi, nếu ông trời có bản lĩnh thì đến đâm chết cậu, còn không thì cậu có thể chịu được tất cả.
Mà Euler lại luyến tiếc mãi, "Sau này còn có thể gặp cậu ấy không nhỉ?"
"Sao em thích cậu ta thế?" Oleg hỏi.
Euler thở dài, "Lần đầu tiên em mới thấy một người vừa đẹp trai vừa tốt tính như vậy."
Oleg không ngạc nhiên.
Không phải ai Euler cũng làm thân, cũng không tùy tiện bắt chuyện với người khác.
Cậu thích những người hài hước, đặc biệt là những người đều mang câu chuyện của riêng mình.
Akaj rất phù hợp với tiêu chuẩn này – bí ẩn, nhưng cũng mang một chút buồn rầu sầu bi.
Nhưng tính khí như vậy rất dễ ảnh hưởng tiêu cực đến những người xung quanh.
Euler dường như không bị ảnh hưởng quá nặng.
Thực ra, cậu đã Afghanistan hơn bốn tháng và vẫn cảm thấy tốt lắm.
Tinh thần của cậu mỗi ngày như đám mây lững lờ trên đòi, ngay cả khói đen của chiến tranh vẫn lượn lờ, nhưng vẫn giữ sự sạch sẽ nhẹ nhàng.
Đến lúc này, Oleg đã nhìn cậu bằng đôi mắt khác.
Euler còn mạnh mẽ hơn nhiều so với các binh lính trên chiến trường.
Cậu kính trọng người kiên định nhẫn nại, lại mang lòng thương người bầm sinh, cho nên tấm lòng lúc nào cũng rất độ lượng, không cố chấp cũng không cứng đầu, tha thứ cho người cũng tha cho mình.
Cậu hiếm khi bị số phận trói buộc, nên cậu vẫn sống sót ở trong mảnh đất mịt mù này, hơn nữa ngày càng trường thành, càng ngày mạnh mẽ
Tin tức về phía Oleg cũng không quá tệ.
Sau khi có lệnh điều động quân đội rút lui, Oleg là một trong những sĩ quan đầu tiên được điều động, đại đội ban đầu của hắn sáp nhập vào tiểu đoàn bộ binh Liên Xô đóng tại Bagland, Oleg tạm thời được điều động làm tiểu đoàn trưởng.
Quân đội sẽ hoàn thành toàn bộ quá trình di dời vào cuối năm nay.
"Cũng không xa lắm," phó đại đội trưởng lo lắng, "Tôi chỉ lo vấn đề an ninh thôi."
Oleg nhìn bản đồ, "Sau này sẽ nguy hiểm hơn chút."
Phó đại đội trưởng thở dài.
Chỉ có một con đường từ Kabul đến Baghlan, đó là đường Salang nổi tiếng.
Con đường này bắc ngang núi, vượt qua dãy núi Hindu Kush, cao hơn 3000m so với mực nước biển, địa hình hiểm trở nên không ai vượt qua nổi.
Nó cũng là con đường duy nhất để chở vũ khí và tiếp tế thức ăn, có thể nói là cứ điểm quan trọng nhất.
Năm 1979, quân đội Liên Xô xâm lược Afghanistan, hàng năm đã đầu tư rất nhiều tiền của và tính mạng con người để kiểm soát con đường này, Một trong những đường hầm Salang nổi danh là con đường chết chóc, vô số binh sĩ đã bị chôn vùi ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!