Chương 23: (Vô Đề)

Kabul tỉnh dậy sau cơn ác mộng bạo loạn vào đầu mùa thu.

Mọi người đẩy cửa sổ vào sáng sớm, cành cây sồi tối sầm lại, hạt sồi rụng xuống khắp mặt đất, trẻ em chơi đùa dưới tán cây, vỏ cây kêu răng rắc.

Oleg nắm lấy sự thoải mái này.

Làn gió buổi sớm mùa thu không hề chùng chình mà khơi dậy bao nỗi niềm nhớ nhà da diết.

Vì đây là thời điểm chốt danh sách những người sẽ về quê nghỉ phép cuối năm nên Oleg không chút nghĩ ngợi đã bỏ tên của mình ra, nộp đơn xin về nước cho Euler.

Đến khi thủ tục làm xong xuôi mới nói cho Euler, dẫn đến trận cãi vã giữa hai người.

"Tại sao anh toàn là tự động làm, không nói trước với em, chưa bao giờ hỏi ý em thế nào cả?"

"Anh để em vè sớm còn không tốt à?"

"Việc thanh tra phóng viên sắp xong rồi, nếu trong thời gian này em quay lại thì sao hả? Không phải là đã lãng phí chỉ tiêu sao? Lần trước em bảo anh tìm cách xin về nước, rốt cuộc anh có đặt trong lòng không hả?"

"Anh là một người lính, không phải muốn về lúc nào cũng được."

"Em biết, cho nên mới phải nghĩ cách chứ. Anh muốn ở đây bao lâu? Anh nghĩ mình còn bao nhiêu mạng hả?"

"Em tưởng anh muốn chắc? Anh đã nói mình là lính rồi! Đây là công việc của anh! Giống như em đi làm phóng viên viết báo vậy, nếu em không viết, ai sẽ trả lương cho em?"

"Anh vốn đủ điều kiện để xin về nước! Ai ở chỗ này ngây người lâu đến vậy, anh nhìn người khác đi, nếu có thể xin về đều về hết rồi, chỉ có anh ngốc mới không về! Em chỉ lo cho anh thôi!"

"Anh không cần em lo lắng cho anh! Em tự lo cho mình là đủ rồi!"

"Vậy thì sau này không cần anh lo!

"Euler tức xì khói, mở cửa chạy ra ngoài. Akaj cười Euler,"Cậu đã biết tính của hắn ta rồi còn gì, sao còn cãi làm gì? Cậu nghĩ đó là vấn đề nguyên tắc, nhưng tôi không nghĩ vậy.

Quân đội có quy tắc riêng, cậu đừng tạo thêm áp lực cho hắn, hắn sẽ sớp được thăng cấp trung đoàn phó.

Trách nhiệm sẽ càng lớn hơn, vừa thăng chức đã xin về nước thì tôi thấy không hay lắm."

Euler nói, "Tôi hiểu những điều này, nhưng tôi không thể chịu được tính hắn, tôi không phải cấp dưới hắn, hắn yêu cầu tôi tuyệt đối nghe lệch hắn, hắn tưởng hắn là sếp tôi chắc?"

Akaj lắc đầu,

"Quân nhân đều vậy đấy, huống chi hắn ở trên chiến trường nhiều năm như vậy. Cậu còn muốn sống với hắn cả đời, bây giờ nếu chịu không nổi thì chia tay sớm rồi nhanh về nước đi."

"Anh ấy không thể thay đổi sao?"

"Nếu thay đổi hắn không thể nào dẫn quân được, tôi không gạt cậu đâu.." Akaj vỗ vỗ bả vai cậu,

"Không phải hắn không hiểu tình cảm, chỉ là cách biểu lộ không tốt lắm thôi, đừng so đo với hắn. Chỉ cần nói cho hợp lý là được."

Euler cảm thấy tủi thân, cách xử sự của Oleg khiến cậu cảm thấy không được tôn trọng, khó tránh khỏi cảm giác bị bắt nạt.

Akaj chỉ coi như đôi vợ chồng trẻ cãi nhau tăng thêm tình thú thôi,

"Cãi nhau có tí ấy mà, rất tình thú à nha. Mấy ngày nữa lại dính nhau như sam thôi."

Euler vẫn nhăn mặt một cách đáng yêu.

Đợi cậu rời đi, Akaj vươn vai và xoay người bước xuống giường, hiện giờ cậu có thể đi chập chững vài bước.

Hộ lý mang giày cho cậu, cậu cúi đầu cười khẽ, "Oleg kiếm đâu ra cục bột đáng yêu vậy nhỉ, ở nơi này nói chuyện yêu đương mà cũng không sợ rước họa vào thân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!