Chương 20: (Vô Đề)

Bất cứ ai đi bằng hai chân đều là kẻ thù.

–George Orwell, "Trại động vật" Những người Afghanistan như những đám mây đen kéo đến, bóng dáng màu xám đen của họ trải khắp vùng đất như những con thú đang chạy rầm rập.

Euler rùng mình.

Cậu nhìn thấy những người mặc quàn áo rác rưới, thậm chí còn không có giày, trong tay cầm súng hoặc dao, trên lưới dao còn rỉ máu, có người thậm chí còn cầm đầu người, máu đen lê trên nền đất hòa với những dấu chân bẩn thỉu.

Khuôn mặt của họ, tóc vàng cháy xém đen, đôi mắt hung bạo độc ác, hô vang khẩu hiệu, như một cơn giá đen thổi qua.

Trong một cử chỉ cực kỳ nguyên thủy nhưng ẩn chứa sự bạo lực kinh khủng lao tới từ hướng mặt trời mọc.

Euler không hề hoài nghi nếu cậu nhảy khỏi xe vào lúc này, những người Afghanistan có thể giết cậu bằng tay không.

Nó khác với những linh hồn bị tra tấn mà cậu từng thấy trong trại tị nạn.

Ý chí chiến đấu của họ tăng vọt, vũ khí trong tay của họ như sự tàn ác trong đôi mắt.

Trái tim Yura vọt lên tận cổ, cậu cảm thấy sợ hãi với từ "nhân dân

", cũng rất ít khi dùng trong các tác phẩm của mình. Cậu không biết nên dùng từ ấy ra sao, đât là một từ không hề có sự nghi ngại, một từ nắm trong tay quyền lực vĩ đại, lớn đến mức khiến người ta phát sợ. Có người trên xe hét lên,"Quay đầu lại!

Quay lại đi!

"Xe vội vàng lùi lại, tông vào một góc cuối và phóng nhanh như điên. Tay Euler đau nhức vì bị ma sát với tấm sắt trong cốp xe, làn người ập đến như một ngọn sóng khổng lồ, một giây sau cậu bị đè ngã,"Nằm sấp ——" tiếng súng đập vào tai cậu.

Xe lắc lư dữ dội, Euler chỉ dám nhướng mi, vung vây cánh tay gào thít từ trên đàu ném qua, đánh mạnh vào người phóng viên phái sau.

Cậu quăng người chặn ngang ra ngoài, phóng viên kia hét lên một tiếng, rồi bay người lên không trung, ngã vào vũng máu trên đường lớn, xe chạy lướt qua hắn.

Euler nhìn thấy hai mắt hắn trợn trắng.

Một nữ phóng viên nôn ọe vì sợ hãi, một người khác đang cố gắng kìm lại cánh tay đang lắc lư dữ dội.

Hắn vừa định giơ tay lên thì chiếc xe bị bắn vào lốp, người nọ phanh ra một đoạn, mất thăng bằng tông vào xe đến hoa mắt chóng mặt.

Tài xế sợ tới mức không cẩm nổi tay lái, còn liên tục nhìn chằm chằm kính chiếu hậu run run,, "Làm sao bây giờ? Có một trung đội ở phía trước!"

Euler cắn răng, bò về phái trước, đưa tay mở xe chui vào, "Tôi đến đây!

"Cậu ném chiếc máy ảnh sang một bên, đạp chân ga phóng thẳng vào quảng trường diễu hàng. Trên bục phát biểu đã rút đi, lễ duyệt binh còn chưa kịp tổ chức. Oleg đang chuẩn bị để binh lính đón địch thì hai quảng trường phái trước bị những chiếc ô tô lao tới đè bẹp. Euler đạp một cú phanh gấp ngoạn mục dừng trước mặt Oleg, mở cửa xe hét lớn,"Oleg! Mục tiêu của họ là tòa nhà bộ chỉ huy!

Lùi lại! Toàn bộ binh lính sẽ bị tiêu diệt mất!

"Lời của cậu đánh thẳng vào sự lo lắng của Oleg, nhưng hắn không có vũ khí đối đầu. Lễ duyệt binh không dùng đạn thật, nòng súng trống rỗng, xe tăng và xe chiến đấu cũng không có đạn. Vì phòng ngừa trường hợp bất đắc dĩ nên mới mang theo một số đạn dược, nếu nhưng không có vũ khí thì lên chiến trường chỉ có nước đi gặp tử thần. Hắn nhìn biểu tình sợ hãi của tài xế như nhìn thấy sự sợ chết nguyên bản, nưhugn chỉ có thể làm ngơ,"Em đi trước đi, đi từ phía sau sân ra ngoài."

Euler nói, "Còn anh thì sao?"

Oleg ấn vào cửa xe kéo tay cậu, "Nghe lời, đi từ phía sau ra ngoài, anh phải canh giữ nơi này.

"Hắn vừa dứt lời, tiếng súng đã nổ bên tai, Euler đỏ mắt nhìn hắn cầm súng vọt về phía trước, nước mắt chảy dài. Phóng viên phía sau xe đang thúc giục cậu,"Euler!

Đi thôi! Không đi là không còn kịp nữa!

"Euler nhắm mắt lại, gạt cần và lui về phía sau. Tiếng kêu giết và tiếng sung cứ ném thẳng vào tai, cậu xoay vô lăng và vòng vào cửa sau của bộ chỉ huy. Ở cửa sau có một người đang đợi, một thanh niên ung dung đứng ở đó, mỉm cười làm động tác dừng xe. Euler nghĩ rằng đó là kiểm tra, thò đầu ra,"Nhóm truyền thông, vui lòng cho qua!"

Người thanh niên đi tới, vẻ mặt kỳ quái đánh giá cậu, "Tổ truyền thông, tên cậu là gì?"

"Euler, Euler Kuvshnikov."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!