Không khí ngột ngạt và Euler trông có vẻ mệt mỏi trong chiếc xe tải màu xanh lá đang tròng trành.
Mấy ngày nay cậu không được ngủ ngon giấc, luôn nhớ tới tấm nệm êm ái trong căn hộ của mình.
Khoang máy bay giống như một thùng chứa khổng lồ, chật ních người bên trong y như rác thải.
Ngày hôm qua cậu đã dựa vào một cô gái mà ngủ gục mất, lúc tỉnh lại thì mặt đỏ tới tận mang tai.
Cậu vén rèm và ló đầu nhìn ra ngoài.
Hàng dài xe tải trông đen kịch, tất cả các thùng hàng đều mở toang và xếp chồng lên nhau, bên trên là những chiếc hộp dài đen được phủ những tấm vải trắng.
Có người hất tay cậu xuống và cảnh cáo: "Đừng nhìn ra ngoài!"
Euler hơi xấu hổ, quay sang nhìn người lính kia rồi nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn nhìn xem đó là thứ gì thôi."
"Người chết.
"Người lính vòng tay lại và bắt chéo chân, giọng nói mang theo vẻ đắc ý. Khi hắn cười lên thì đôi môi đỏ sẫm dưới hàng ria mép mở ra, khiến mái tóc dày trên khuôn mặt nhuốm một màu đỏ kỳ quái,"Nếu cậu lại lộn xộn, quân du kích ném một quả đạn trúng, chúng tôi sẽ trồng hoa tulip cho cậu ngủ đấy."
Một nhà báo nữ tiến đến góc tường, sát bên Euler và thì thầm:
"Đó là quan tài của binh lính chúng tôi. Bọn họ hay nói đùa nó là hoa tulip đen. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi được yêu cầu đi theo theo đoàn xe chở xác đến doanh trại, tưởng bọn tôi dễ lừa lắm à?"
Euler chỉ có thể cuộn mình trong bóng tối và nhắm mắt im lặng để dưỡng sức.
Khí trời vẫn còn tốt lắm, không có gió.
Sa mạc Gobi được bao quanh bởi những ngọn đồi nhấp nhô, và đoàn xe lao từ miệng núi đến vùng đất bên trong, dọc theo đó chỉ có một biển cát vàng mênh mông, bụi bay mịt mù, thỉnh thoảng có những cây hồ dương khổng lồ chết khô ngả sang màu trắng xám.
Thân cây thô to thấp bé, trụi lủi, hình dáng vặn vẹo kỳ lạ, hoặc đứng sững trước một đống đá lổn nhổn, hoặc bị bật gốc nhô lên trên mặt đất, làm chỗ ngồi và giường nghỉ cho binh lính ở đồn biên phòng.
Con đường dần bằng phẳng khi họ đi xa hơn, và khi đoàn lữ hành đến đồn biên phòng thứ hai, họ đã ở sâu trong dãy núi.
Tất cả những gì Euler cảm thấy là một vết sưng trên mông và một cơn đau âm ỉ ở mông trái khi nó va vào da xe tải.
Tên lính ngồi đối diện chửi toáng lên, "Cái đéo gì đấy!
"Trả lời hắn là một tiếng pháo vang lên như sấm. Euler kinh ngạc mở to mắt, vén màn ra xem. Đoàn xe phía sau đã dừng lại. Có người hét lên từ bên ngoài:"Khẩn cấp! Có tập kích!
"Có tiếng súng mơ hồ, và trong buồng xe lập tức hỗn loạn. Lúc này đột nhiên chiếc xe phanh gấp, tạo thành tiếng vang lớn. Euler cảm thấy chiếc xe chao hẳn lên, đầu xe hướng lên trên, cậu ngã thẳng vào cửa xe bên cạnh, bụng đập thẳng vào. Người lính Liên Xô kia nhấc Euler lên và ném thẳng xuống,"Lăn tới bên cạnh và nắm úp sấp xuống!"
Cậu lập tức sặc một miệng đầy cát, mùi vị của đất tràn ngập trong khoang miệng.
Euler ho sặc sụa, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh.
Mùi thuốc súng khét lẹt, nắng như thiêu như đốt, cát nóng đến mức không dám co người lại, cố gắng bò sang một bên.
Cậu ôm chặt ba lô, chống tay và lê đầu gối bò lên thân cây bên cạnh cố thủ, ngước mắt lên sợ hãi khi thấy càng thêm nhiều người bị ném xuống giữa mê cung cát bay, bóng dáng những người lính đang chạy rầm rập, tiếng nổ súng, tiếng nổ đặc trưng của súng máy xen kẽ với những tiếng đại bác.
Có người la hét, rít gào, đứt quãng, còn có người rít lên, cười to.
"Nhảy ra khỏi xe! Nhảy ra khỏi xe!" Còn có người đang hét lên.
Euler đang cúi đầu lục tìm máy ảnh trong ba lô của mình thì một mảnh đạn sượt qua giày cậu và rơi xuống cát.
Anh sợ đến nỗi làm rơi ba lô xuống đất, đồ đạc văng tứ tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!