Akaj tỉnh dậy, đầu hơi choáng váng.
Cạu đã thức cả đêm để làm việc, và chỉ mởi ngủ chưa tới hai tiếng.
Khi quản gia đến gọi cậu dậy, và nói Khwaja đã chuẩn bị đi.
Khwaja đã mặc quần áo xong, gã hiếm khi mặc quân phục.
Akaj không nén nổi ý cười với bộ quân phục thê thảm của Afghanistan.
Khwaja bẩm sinh đã có một làn da đẹp, mặc bộ quần áo màu vàng đất này vừa bẩn bẩn và hề hề.
"Ai thiết kế vậy, quá xấu?"
Khwaja xoay người, "Quân phục không cần đẹp, chỉ cần thiết thực là được."
Akaj lườm gã, "Hitler không nghĩ vậy."
"Quân Đức đương nhiên đẹp rồi, nhưng cuối cùng vì tự kỷ nên mới bị hủy hoại."
Akaj cười tà, hai tay khoác lên cổ gã, phía dưới nhẹ nhàng cọ cọ,
"Con người theo đuổi cái đẹp vĩnh hằng là bản năng, cũng giống như theo đuổi tình yêu và hạnh phúc vậy. Nếu năm đó anh mặc đồ này đi ăn tối ở chỗ Karmal, tôi sẽ không chú ý tới anh."
Khwaja ôm cậu dịu dàng, ánh mắt chưa đầy tình ý chân thành,
"Schopenhauer [1]từng nói, trải nghiệm theo đuổi cái đẹp theo bản năng là một thực tế tàn khốc. Tôi rất đồng tình, em thích cái đẹp, thì phải biết chấp nhận sự tàn nhẫn của nó, phải trả giá cho điều đó, không phải à?"
Akaj không thể cười được nữa, sự biến thái của Khwaja đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của cậu.
Cậu buông Khwaja ra đi thay quần áo.
Khwaja chuẩn bị cho cậu một bộ quân phục y hệt, kích thước nhỏ hơn một chút.
Akaj mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng thay đổi, làu bàu, "Anh chưa bao giờ bắt tôi mặc thứ này!
"Cậu giật mạnh lớp vải màu vàng đục ngầu trên người mình. Khwaja mỉm cười,"Đó là vì trước kia em không cần phải đứng bên cạnh tôi.
Bây giờ tôi cần phải giữ em mọi lúc mọi nơi, và em phải theo kịp tôi." Gã bước tới vuốt ve mái tóc cậu thanh niên nhưng nựng thú cưng, và đội chiếc mũ phớt xấu xi cho cậu, " Akaj thân mến, hay chịu đi, rồi em sẽ thấy thứ tốt đẹp hơn.
"Họ bắt đầu đến quảng trường trung tâm thành phố. Ngày độc lập, trời đầy gió và nắng, bầu trời cao vời vợi cùng mây. Tất cả các đường phố chính của Kabul đều không cho xe cộ qua lại, đã được phun nước sạch sẽ hai lần vào đêm qua để không bị cản trở. Xe gặp đoàn xe của bộ chỉ huy Liên Xô ở góc đường, Khwaja dặn dò,"Dừng lại một chút, để bọn họ qua trước."
"Các người cũng không thèm sửa sang mấy tòa nhà hai bên, nhìn thật khó coi.
"Akaj chỉ vào các tòa nhà dân cư bị sập ở hai bên đường. Khwaja cười cười,"Chỉ đi qua thôi mà, mọi người trong tòa nhà hai bên đều thu dọn sạch rồi, đừng lo.
"Chiếc xe lại lao lên, con đường thẳng băng lướt qua những vách tưởng đổ nát. Akaj không thèm quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ. Chiếc xe dừng ở cửa sau bộ chỉ huy liên quân Afghanistan, Khwaja xuất trình giấy tờ rồi thả vào, ném giấy tờ cho Akaj,"Cứ cầm cái này rồi lát nữa lên.
"Hai người xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy bọn họ là tổng thư ký bộ chỉ huy liên quân Afghanistan, Khwaja và hắn rất thân thiết, hai người nói chuyện vui vẻ rồi đi lên lầu. Sĩ quan đăng kỹ đưa bọn họ vào phòng khách quý, Khwaja vừa nhìn vừa vẫy tay cười cười,"Chúng tôi không vào, toàn là sếp lớn cả, lười chen chân góp vui lắm."
Tổng bí thư xun xoe nói, "Sao thiếu anh được, mấy sếp lớn đang muốn gặp anh đấy."
"Có gì đâu mà nói, bình thường cái gì nên báo cáo thì đã báo cáo rồi.
"
"Mấy ngày trước còn nghe tướng quân Haddwei nhắc anh đấy, vẫn muốn gặp anh nhưng chưa có dịp. Còn đang bực bội nói với tôi làm tình báo mà chả thấy bóng người đâu, đến không biết đi không hay."
"Vậy mà ông ấy nhớ kỹ thật, được, để tôi qua đó xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!