Chương 6: (Vô Đề)

Tiệc tối sau khi dạ hội kết thúc là thông lệ bao năm qua. Bữa tiệc này từ chối tất cả những người trong giới truyền thông, chỉ có những khách quý được mời đến biểu diễn trong chương trình và những nhân viên quan trọng là có tư cách tham gia, ngay cả trợ lý cũng không vào được, tính bảo mật cao vô cùng.

Việc sắp xếp chỗ ngồi cũng phải có sự chú ý.

Thông thường những người xấp xỉ tuổi nhau sẽ được sắp ngồi cùng một bàn để tránh việc khoảng cách tuổi quá lớn sẽ câu nệ, khó nói chuyện được với nhau.

Thế cho nên bàn mà Giang Lưu Thâm được xếp ngồi đều là những nghệ sĩ trẻ đang nổi trong giới giải trí, ví dụ như diễn viên Trịnh Văn Bân, người từng đoạt cúp ảnh đế như Giang Lưu Thâm nhưng vẫn không nổi cũng không chìm, hay như ca sĩ Lý Quân từng ra một thần khúc vào ba bốn năm trước mà bây giờ chẳng còn là bao nhiêu tác phẩm đặc sắc.

Dù sao cũng không nổi bằng anh.

Thế nhưng vừa ngồi xuống, Giang Lưu Thâm lại phát hiện tiểu thịt tươi siêu nổi tiếng kia đang ngồi bên tay phải mình.

Đổi âu phục xong, Hạ Hi Ngải trông càng điềm đạm hơn. Thế nhưng bộ âu phục đen trang trọng kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú của cậu, làm anh nhìn sao cũng thấy tựa như học sinh cấp ba trộm mặc âu phục của ba vậy.

Này, stylist của công ty này được thuê từ đâu đến thế không biết? Phí mất một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp như vậy.

Âm thầm phỉ nhổ là vậy, Giang Lưu Thâm vẫn cười lên tiếng chào hỏi:

"Ôi, khéo quá, Hi Ngải đấy à." Anh tự cho là sau khi trải qua một màn xuống sân khấu kia, hai người bọn họ đã được tính là có chút quen biết.

Thế mà ai ngờ, Hạ Hi Ngải chỉ hờ hững nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần ý lạnh. Cậu khẽ cau mày, chỉ Ừ một tiếng như đang không vui lắm.

Giang Lưu Thâm ngẩn người, rồi lại nhanh chóng hiểu ra. Hế, tên nhóc này, còn biết sống hai mặt cơ đấy?

Người như thế trong giới giải trí anh thấy nhiều lắm rồi, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác. Tên nhóc này ngay cả ở trước mặt cũng không thèm giả bộ nữa rồi. Mới ban nãy vẫn còn anh Lưu Thâm lớn, anh Lưu Thâm nhỏ gọi rất thuận miệng, bây giờ ngồi sát nhau lại bày cái giá ra với anh.

Hoá ra thái độ khách sáo lễ phép trước đó đều là giả.

Vốn anh còn cảm thấy tính cách và thực lực của đối phương cũng tạm, không định làm gì người ta. Thế nhưng vừa bị người ta đối xử lạnh nhạt như vậy, bản tính độc mồm của anh lại dâng lên.

"Nói chuyện với ai thế, bạn nhỏ?"

Giang Lưu Thâm cười có chút lạnh lùng, giễu cợt nói:

"Sao, không biết tên tôi à?"

Lông mày Hạ Hi Ngải nhíu lại càng sâu.

Cậu thầm nghĩ:

"Quả nhiên người không phải hạng tốt lành gì."

Ban nãy sau khán đài, cậu nghe thấy Giang Lưu Thâm nói mình như vậy, thậm chí còn nói xấu cả chị Long nữa... Cậu rất tức giận, ngay cả việc tỏ ra khách sáo với đối phương cũng không muốn nữa.

"Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi không muốn nói chuyện với anh thôi." Hạ Hi Ngải tự nhận bản thân đã rất kiên cường biểu đạt sự chán ghét của bản thân đối với Giang Lưu Thâm.

Giang Lưu Thâm: ...

Sao mà giống mấy đứa tiểu học cãi nhau thế không biết?

Anh đã quen với những lời nói giấu dao, những cao thủ ném đá giấu tay trong giới giải trí, đột nhiên hôm nay lại gặp một tên ngây thơ, không hề che giấu thái độ của bản thân chút nào thế này, dù là một người từ trước đến giờ hay độc mồm độc miệng như anh cũng không nghĩ ra nên đánh trả thế nào.

Hạ Hi Ngải không muốn nói chuyện với anh thêm nữa, bưng cốc coca đứng lên, muốn đi tới những nơi khác tìm đồ ăn.

Cậu đợi chút.

Hiếm khi Giang Lưu Thâm bị bắt bí, sao có thể cam tâm để người ta đi như thế? Anh nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay Hạ Hi Ngải.

Thế nhưng có lẽ là do Hạ Hi Ngải bị anh gọi lại như thế nên hơi giật mình, lập tức quay người sang muốn bỏ của chạy lấy người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!