Bên trong phòng của khách sạn năm sao, trên bàn đặt một ít bông băng và một ít viên đá.
Từ Dương đang gọi điện thoại:
"Không sao không sao không sao, chỉ chảy chút máu mũi, xe bị quẹt xước chút sơn thôi ạ. Bác cứ yên tâm, vâng cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Vâng, anh ấy ạ? Bây giờ tâm trạng anh ấy không tốt lắm, nói là tối nay sẽ gọi điện về cho bác… vâng vâng, cháu rõ ạ. Vâng, cháu chào bác."
Cúp điện thoại xong, Từ Dương mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng vậy.
"Hù chết em rồi, may mà anh không có chuyện gì, nếu không bà Giang nhà anh sẽ cho em ban cho em một thước lụa trắng mất."
Hai tay Giang Lưu Thâm nắm lấy nhau đặt hờ trên bụng, anh cứng ngắc nằm thẳng ở đó trông không khác nào một người đang đợi xuống mồ.
Đầu anh hơi ngửa lên, trong lỗ mũi nhét bông, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Thằng nhóc khốn nạn kia chính là sát tinh của mình mà..." Hả? Cái gì? Từ Dương ghé sát anh hỏi lại.
"Lần nào gặp cậu ta tôi cũng xui xẻo... Đời tôi có hai lần mất hết mặt mũi, đều do cậu ta hại hết…"
Đột nhiên, Giang Lưu Thâm nhớ ra cái gì đó, nghiêm giọng nói:
"Không có ai chụp được cảnh đó chứ?"
"Không có, mấy người kia không mang máy ảnh, di động cũng không lấy ra."
Vậy thì tốt… Nghe vậy anh thoáng an tâm đôi chút.
Nếu như bức ảnh anh giàn giụa máu mũi bị người ta chụp được đăng lên mạng thì anh sẽ tự kỉ lặn thêm một năm nữa mất.
Chẳng qua là, Giang Lưu Thâm lập tức nhớ tới một chuyện khác còn quan trọng hơn.
"Hình như… anh với cậu ta vừa hôn môi thì phải." Từ Dương khiếp sợ hỏi lại: Hả?
"Lúc va vào nhau... Anh cảm thấy môi anh đụng vào cái gì đó mềm lắm, chắc chắn không phải ngực đâu."
"Vậy thì còn cái gì nữa, cho dù có đụng thật cũng chỉ là bất ngờ thôi, anh đừng để trong lòng."
"Sao anh có thể không để trong lòng được!" Giang Lưu Thâm ngồi phắt dậy gào lên:
"Đây là nụ hôn đầu của anh cậu đấy! Cậu biết cái gì gọi nụ hôn đầu không? First kiss, ok? Cái chuyện máu chó gì thế này, nếu như theo kịch bản của phim thần tượng, chẳng phải nội dung tiếp theo sẽ là tôi và cậu ta hai bên tình nguyện hạnh phúc bên nhau sao? Tôi nhổ vào! Ọe ọe ọe!"
Từ Dương: ...
Nếu để fan của ảnh đế Giang phong lưu đa tình nhìn thấy tình cảnh này, e rằng bọn họ sẽ chạy mất dép không bao giờ quay lại nữa mất.
"Không phải… Anh Thâm à, anh giữ lại nụ hôn đầu làm cái gì? Có ai ngăn cản anh đâu, anh có biết có bao nhiêu fan đều ngóng trông anh dùng dao thật súng thật diễn cảnh hôn không."
"Thứ cậu nhìn thấy chỉ là một phần thôi."
Giang Lưu Thâm lại nằm xuống tiếp tục lải nhải:
"Có rất nhiều người đã khóc thảm thiết khi thấy cảnh hôn giả của anh đấy. Nếu anh diễn thật, lỡ như có người luẩn quẩn trong lòng thì sao đây? Vẫn nên từ từ thì hơn. Ôi, siêu sao Thiên vương khổ não quá mà."
Từ Dương không nhịn được nữa nói:
"Thôi đi, ai sẽ vì phim của anh mà luẩn quẩn trong lòng chứ? Anh xem mình là thần tượng luôn đấy à?"
Giang Lưu Thâm khẽ hừ một tiếng, không nói nữa, đăm chiêu nhìn chăm chú vào trần nhà một chút, lại hỏi:
"Nói đến mới nhớ, cái thằng nhóc họ Hạ kia đâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!