Lâm Diêu Chi vừa khen Thạch Cốc Thu là người lợi hại, kết quả một giây sau con người lợi hại này đã ngất xỉu. Tần Lộc cũng bất đắc dĩ đứng bên cạnh nhìn học viên trước mặt mình, kiểm tra mạch đập của cô ta, xác nhận cô ta chỉ bị đau nên ngất đi thì mới yên tâm.
Lâm Diêu Chi vẫn ngồi dưới đất với dáng vẻ sống dở chết dở, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Cốc Thu đang nằm trên đất. Mấy học viên nữ cạnh đó bu vào xem cảnh này đều sôi nổi nhìn Tần Lộc bằng ánh mắt hoảng sợ, không ngờ Tần Lộc có thể xuống tay tàn nhẫn đến thế với một cô gái như bông hoa mềm mại kia.
Khoảng năm, sáu phút trôi qua, Thạch Cốc Thu ngất xỉu vì đau mới từ từ tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh lại thì trạng thái vẫn không tốt lắm, sắc mặt chẳng những tái nhợt không còn chút máu mà đầu cũng đầy mồ hôi lạnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt là ôm chân mình khóc hu hu.
Cô không sao chứ?
Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh, thấy Thạch Cốc Thu chịu cảnh ngộ giống mình thì hơi thương tiếc.
Tôi… hu hu hu… Nước mắt Thạch Cốc Thu rơi như mưa,
"Chân của tôi không cử động được."
Lâm Diêu Chi còn chưa kịp nói thì vị huấn luyện viên độc ác Tần Lộc đã mở miệng:
"Sao không cử động được? Xem ra bình thường cô không kéo gân rồi, sau này tôi sẽ kéo cho cô."
"Không không không!!!"
Nếu lúc trước Thạch Cốc Thu nghe được lời này thì sẽ mừng như điên, nhưng giờ phút này vẻ mặt cô ta như thấy ma, kích động xua tay lắc đầu không cần,
"Không làm phiền huấn luyện viên đâu ạ, để bạn nữ khác kéo giúp em là được rồi!"
Tần Lộc hỏi:
"Thật sự không cần tôi làm à?"
"Không cần, không cần." Thạch Cốc Thu hoảng sợ trước ánh nhìn chăm chú của Tần Lộc, đứng lên một cách khó khăn, mặc dù đứng không vững nhưng vẫn khập khiễng đi về phía trước, cô ta rất sợ nếu mình đi chậm thì Tần Lộc sẽ kéo gân thêm lần nữa, một lần nữa sẽ chết người đó!
Tần Lộc cố ý thở dài, quay đầu nhìn Lâm Diêu Chi:
"Cô muốn kéo nữa không?"
Lâm Diêu Chi vội vã lắc đầu, tỏ vẻ mình đã được kéo ra hết rồi, mềm dẻo như mì sợi vừa được nấu chín, không cần huấn luyện viên Tần phải nhọc lòng nữa.
Tần Lộc buông tay:
"Được rồi, thế cô tự luyện đi."
Lâm Diêu Chi vội gật đầu tán thành.
Hôm nay trải qua một trận náo loạn, sự mến mộ của Tần Lộc trong lòng các học viên nữ giảm đi không ít, có điều hiển nhiên là anh rất vui vẻ, ít nhất lúc nghỉ ngơi sẽ không có học viên nữ nào đến hỏi mấy vấn đề khiến anh đau đầu nữa.
Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh như đứa bé, hiện tại chân cô vẫn còn đau, đi đứng cũng khập khiễng, khi giương nanh múa vuốt trông cực kỳ không đẹp.
Thật vất vả mới hết giờ học, Lâm Diêu Chi chớp đôi mắt to hỏi Tần Lộc muốn ăn bánh kem không.
Ăn bây giờ sao? Tần Lộc hỏi.
Không được à? Lâm Diêu Chi nói,
"Hay câu lạc bộ anh có quy định không thể ăn bánh kem ở đây?"
Được chứ. Tần Lộc nhìn bên ngoài,
"Chúng ta đến phòng uống nước ăn."
Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!