Nếu chỉ nhìn bề ngoài, bất kể ra sao Trình Miện cũng không tin được Lâm Diêu Chi là cô gái mấy hôm trước đấm bao cát vô cùng giỏi kia. Đây là tán thủ đó, nói trắng ra là việc tốn thể lực.
Bình thường trọng lượng cơ thể có liên quan trực tiếp tới việc sức mạnh được hình thành, đây cũng là nguyên nhân tại sao vận động viên tán thủ nghiêm khắc khống chế cân nặng, vì phân chia cấp bậc trận đấu là dựa trên cân nặng, nếu cân nặng của mình vượt quá cân nặng của cấp bậc đó thì sẽ mất tư cách dự thi ngay.
Đàn em Trình.
Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm với anh ta như vớ bở,
"Chào em, chị tên Lâm Diêu Chi."
"Chị đừng nghe Bỉ Bỉ nói lung tung." Trình Miện thấy Lâm Diêu Chi gọi như thế, dường như hơi thẹn thùng, khuôn mặt đầy râu quai nón rõ ràng đỏ ửng lên,
"Chị gọi em là Trình Miện là được rồi."
Bỉ Bỉ? Lâm Diêu Chi nghe cách gọi này thì hơi kinh ngạc,
"Ai là Bỉ Bỉ? Tần Lộc sao?"
Trình Miện nói:
"Không phải anh ấy tên Tần Lộc sao, là nai con Bambi đấy nhé, bọn em đều thân thiết gọi anh ấy là Bỉ Bỉ."
Lâm Diêu Chi: … Phụt!
Cái tên này thật đáng yêu, nghe qua giống như đứa bé phiên bản đơn giản hóa.
Sắc mặt Tần Lộc ngồi cạnh đó càng ngày càng đen, khát khao được sống của Trình Miện rất mạnh, vội chuyển chủ đề, anh ta không đánh lại Tần Lộc đâu.
Vì thế Lâm Diêu Chi tìm một vị trí trong phòng, vừa ăn trái cây vừa nghe Trình Miện nói chuyện phiếm. Không giống Tần Lộc, Trình Miện là một người lắm mồm, hơn nữa nhìn qua thì cũng có quan hệ không tệ với Tần Lộc, nói chuyện trong chốc lát thì nhanh chóng nói đến lịch sử đen tối đái dầm của Tần Lộc khi đi nhà trẻ.
Cũng may ánh mắt không thể giết người, nếu không chỉ sợ Trình Miện đã sớm bị Tần Lộc dùng ánh mắt mổ xẻ rồi.
Lâm Diêu Chi cười run cả người, theo như Trình Miện nói, cô biết được Tần Lộc cũng giống mình, học tán thủ từ nhỏ, hơn nữa còn tham gia giải đấu tán thủ toàn quốc và giành được huy chương bạc, sau này vì một số nguyên nhân mà anh nghỉ thi đấu rồi làm việc ở câu lạc bộ.
"Tại sao anh lại nghỉ thi đấu thế?"
Lâm Diêu Chi tò mò hỏi, Tần Lộc còn chưa tới ba mươi tuổi, đây là độ tuổi hoàng kim của một vận động viên đấy.
Trình Miện cười nói:
"Có thể vì anh ấy tìm được tình yêu đích thực của mình."
Tình yêu đích thực? Lâm Diêu Chi càng tò mò.
Trình Miện không biết xấu hổ chỉ vào bản thân rồi nói: Là em đây.
Tần Lộc ở bên cạnh lạnh lùng hỏi:
"Đánh chết tình yêu đích thực sẽ được phán nhẹ vài năm tù thôi, em chắc chắn muốn làm tình yêu đích thực của anh sao?"
Trình Miện không biết xấu hổ nói:
"Hừ, hôm qua còn gọi người ta là cậu bé ngọt ngào, hôm nay lại muốn đánh người ta, có Diêu Diêu làm niềm vui mới nên quên người yêu cũ này rồi."
Tần Lộc dứt khoát xắn tay áo, Trình Miện thấy thế mới vội vã biết sợ, nói xin lỗi anh cả, em chỉ đùa chút thôi, anh nể tình hôm qua em mang bánh rán hành mà tha thứ cho lỗi lầm nhỏ này của đàn em Trình đi.
Lâm Diêu Chi bị Trình Miện trêu chọc mà cười sặc sụa, có điều cô không tiếp tục hỏi về vấn đề Tần Lộc nghỉ thi đấu nữa, xem ra chuyện này còn có điều bí ẩn, nếu không thì Trình Miện cũng không cố gắng chuyển chủ đề.
Ca hát đến mười một giờ, mọi người đều định giải tán, Tần Lộc muốn đưa Lâm Diêu Chi về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!