Cửa hàng thú cưng của Vương Khiếu đã khai trương. Nói đúng hơn, đây không phải cửa hàng thú cưng của anh ta mà là của em trai anh ta.
Từ sau khi không thể thi đấu được nữa, cuộc sống của Vương Khiếu trở nên cực kỳ buồn chán, theo lời nói của Trần Dã thì anh ta sinh ra là để đấu võ, đây là một món quà mà trời cao đã ban tặng.
Nhưng bây giờ, người từng nói câu nói kia lại chính tay tước đoạt món quà này khỏi anh ta.
Vương Khiếu thích những võ đài không có quy tắc gì hết. Trên võ đài ấy, anh ta không cần phải kiêng kị sự sống chết của đối thủ, mỗi nắm đấm vung ra có thể sử dụng toàn bộ sức lực.
Có thể nói, cách đánh của Tần Lộc và Vương Khiếu hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù vậy, Vương Khiếu vẫn thất bại, thời điểm bước xuống khỏi võ đài, trong đầu anh ta hoàn toàn trống rỗng, không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại thua. Còn Tần Lộc đứng trên võ đài thì thở hổn hển, khắp mặt toàn máu tươi. Trong con ngươi của anh không còn sự bình tĩnh như ngày xưa nữa mà giống hệt quỷ Tu La lúc hoàng hôn, chỉ còn lại mỗi bản năng giết chóc.
Vương Khiếu nhếch môi cười, anh ta phát hiện hóa ra mình đã bỏ lỡ một đối thủ tốt như vậy.
Hồi đó Vương Khiếu ngây thơ cho rằng trận thi đấu này với Tần Lộc chính là sự bắt đầu nhưng hiện thực nhanh chóng cho anh ta một cái tát, tuyên bố rằng đây chính là trận chung kết cho tất cả mọi chuyện.
Tất cả đều kết thúc, không chỉ riêng anh ta, mà còn với cả Tần Lộc.
Tần Lộc bị chỉ trích vì đấu hắc quyền và cắn răng chấp nhận việc bị xóa tên khỏi đội tuyển. Anh vốn nên đứng trên một võ đài cao hơn, chuyên nghiệp hơn, thế mà anh lại chấp nhận phá hủy toàn bộ tương lai của bản thân vì tính mạng của người bạn tốt.
Còn Vương Khiếu cũng bị người bạn tốt khác là Trần Dã đá ra khỏi võ đài, chặn hết mọi con đường.
"Trần Dã, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?" Vương Khiếu phẫn nộ đến tìm Trần Dã, xách cổ áo anh ta lên chất vấn. Khi đó thân thể của Trần Dã vẫn còn khỏe mạnh nên anh ta dễ dàng hất tay Vương Khiếu ra rồi nói: "Vương Khiếu, cậu không thể tiếp tục đấu hắc quyền nữa!"
"Vậy tôi có thể làm cái quái gì?" Vương Khiếu gào lên, "Rõ ràng cậu đã nói, tôi sinh ra để làm chuyện này... Vì sao bây giờ, bây giờ cậu lại phải phá hủy mọi thứ của tôi???"
Trần Dã nhìn Vương Khiếu, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như chỉ đang nghe một câu chuyện không quá quan trọng. Vào lúc Vương Khiếu sắp sửa bùng nổ thì anh ta mới thở dài: "Vương Khiếu, tôi sai rồi."
Vương Khiếu sửng sốt.
"Tôi cho rằng mình có thể bảo vệ cậu, nhưng tôi nhận ra là tôi sai rồi." Trần Dã nói, "Ở trên võ đài, người luôn dùng hết sức để đối phó như cậu chính là ánh mặt trời chói lóa, tầng mây có dày thế nào đi chăng nữa cũng có ngày tiêu tan, đến lúc đó, mặt trời sẽ lộ ra trong ánh mắt của mọi người."
Trần Dã hơi mệt mỏi khép hờ mắt, thấp giọng lên tiếng: "Lần này Tần Lộc tự tổn thương bản thân để bảo vệ cậu, nhưng về sau thì sao, cậu định để Tần Lộc tiếp tục ra mặt giúp mình sao?"
Vương Khiếu im lặng, anh ta phát hiện bản thân không thể phản bác Trần Dã. Trong chuyện này, người vô tội nhất chính là Tần Lộc. Bất kể là Trần Dã hay Vương Khiếu đều cảm thấy mình nợ anh rất nhiều.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng hồi lâu, cuối cùng Vương Khiếu không chịu nổi nữa mà xoay người bỏ đi.
Trần Dã mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Mãi đến tận khi bóng lưng Vương Khiếu biến mất khỏi tầm mắt mình, anh ta vẫn không thể nói ra lời tắc nghẹn trong cổ họng.
Lần đó là lần gặp mặt cuối cùng của Trần Dã và Vương Khiếu.
Tần Lộc không hề trách Trần Dã, nhưng anh ta vẫn không thể buông bỏ chuyện vì đứng trên võ đài ngầm mà sự nghiệp của Tần Lộc tiêu tan nên Trần Dã cũng không liên lạc với anh nữa.
Ba chàng trai đã từng là những người anh em tốt kề vai sát cánh như hình với bóng, cứ vậy mà càng lúc càng xa nhau, cuối cùng không thể trở về thời điểm ban đầu.
Vương Khiếu không được đấu võ nữa nên bị người nhà kéo đến chỗ cửa hàng thú cưng để hỗ trợ. Mọi người trong nhà không ai biết gì về nghề nghiệp thực sự của Vương Khiếu, tất cả đều nghĩ chắc anh ta đang làm bảo vệ ở chỗ nào đó.
Có điều em trai của Vương Khiếu là Vương Gia Gia lại biết, thậm chí cậu ấy còn từng đến xem trận đấu của anh trai mình. Chính vì điều này nên cậu ấy cực kỳ hâm mộ và kính nể anh trai, khi biết anh mình bị thất nghiệp, cậu ấy lập tức gọi Vương Khiếu đến cửa hàng thú cưng của mình làm việc.
Ngày đầu tiên của Vương Khiếu ở cửa hàng thú cưng quả thật là một thảm họa, chắc là do sát khí trên người anh ta quá mạnh mẽ nên mấy bé thú cưng vừa nhìn thấy anh ta thì lập tức kêu gào thảm thiết. Thê thảm nhất phải kể đến một chú chó Chihuahua vốn có lá gan bé tí, mới vừa thấy anh ta thôi mà đã tè luôn tại chỗ.
Vương Gia Gia thấy vậy thì than thở: "Anh à, anh có thể đừng trưng bản mặt hằm hằm đó ra được không? Lá gan của mấy bé động vật này đều rất nhỏ, anh đừng dọa chết chúng nó chứ, đến lúc chủ nhân của chúng tới đây thì em biết phải ăn nói thế nào với họ đây!?"
Vẻ mặt Vương Khiếu không chút thay đổi: "Anh có hằm hằm gì đâu?"
Vương Gia Gia nói: "Thế anh cười một cái đi."
Vương Khiếu khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười.
Anh ta không cười còn đỡ, vừa cười một cái thì có cô gái bế chú cún nhỏ cần được tiêm vaccine đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn thấy mặt anh ta, cô ấy lập tức hoảng sợ hét lên rồi quay người bỏ chạy, ngay cả thú cưng của mình cũng quên mang theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!