Cơm nước xong thì ba người lần lượt về nhà. Lâm Diêu Chi vừa mở cửa đã thấy ánh mắt ai oán của anh trai Lâm Mộc Chi.
"Bạn nhỏ nhà anh lớn rồi, biết đi cả đêm không về nhà cơ đấy." Lâm Mộc Chi than thở như một ông già mấy chục tuổi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt Lâm Diêu Chi.
Lâm Diêu Chi bị anh trai chọc cười: "Anh cũng thường xuyên đi qua đêm không về nhà còn gì?"
Lâm Mộc Chi nói: "Đó là do anh bận quay phim, có lý do chính đáng phải đi qua đêm không về nhà, còn em thì vì sao hả?!"
Lâm Diêu Chi cười đáp: "Đương nhiên là vì nai con Bambi yêu dấu nhà em rồi."
Mặt Lâm Mộc Chi lộ vẻ khó chịu, nói rằng làm ơn đừng phát tán mùi tình yêu chua loét đó trước mặt mình. Lâm Diêu Chi cười hì hì, hỏi anh trai và Hà Miểu Miểu tiến triển thế nào rồi.
"Hừ, tất nhiên là tiến triển rất thuận lợi rồi." Lâm Mộc Chi kiêu ngạo hất cằm: "Sáng hôm nay cô ấy còn đến phim trường đưa sữa cho anh đó."
"Ồ, chị ấy đến thăm đoàn làm phim của anh ạ?" Lâm Diêu Chi hỏi.
"Ừ." Lâm Mộc Chi nói tiếp, "Cô ấy còn hỏi sáng mai anh muốn ăn gì nữa, không phải anh nói quá đâu, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ấy thôi là anh đã biết cô ấy rất thích anh rồi. Nhưng mà hình như cô ấy hơi chậm chạp, anh đã nói bóng gió với cô ấy nhiều lần mà cô ấy vẫn không hiểu gì cả…"
Lâm Diêu Chi nhìn Lâm Mộc Chi, trong giọng nói pha chút thương hại: "Thật sao, vậy anh phải cố lên nhé."
Lâm Mộc Chi không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Lâm Diêu Chi, có vẻ đã tính trước mọi việc, nói không hiểu cũng không sao, ngày mai anh ta phải diễn một cảnh thân mật với nữ chính, đến lúc đó chắc chắn Hà Miểu Miểu sẽ ghen. Cô ấy ghen tuông một lần thì anh ta có thể nắm lấy cơ hội đó để dỗ dành cô ấy thật tốt, sẵn tiện tỏ tình luôn…
Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: "Lỡ chị ấy không ghen thì sao ạ?"
Lâm Mộc Chi đáp chắc như đinh đóng cột: "Không có khả năng đó!" Chắc chắn Hà Miểu Miểu thích anh ta, rõ ràng có thể cảm nhận được tình yêu đong đầy trong mắt cô ấy. Cô ấy không chịu bày tỏ tình cảm nhất định là vì lo lắng anh ta sẽ từ chối. Nhưng không sao, Lâm Mộc Chi không phải người hoàn toàn không biết chủ động, chỉ cần thời cơ thích hợp thì anh ta tỏ tình trước cũng không thành vấn đề.
Lâm Diêu Chi thở dài một cái, vỗ vai anh trai, nói anh mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có một trận chiến ác liệt phải đánh đó. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu không phải ngày mai có việc, nhất định cô sẽ lén chạy đến phim trường hóng chuyện, được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh trai cũng thú vị lắm chứ.
Lâm Mộc Chi vẫn rất tự tin, duy trì tâm trạng vui vẻ đi ngủ.
Lâm Diêu Chi tắm rửa xong thì trèo lên giường rất sớm, nằm trên giường nhìn trần nhà một lát rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày nắng.
Mấy ngày nay thời tiết nóng kinh người. Chưa đến tám giờ mà ánh mặt trời đã chói chang, hơi nóng bốc lên từ mặt đất. Những con ve sầu trên ngọn cây kêu như khóc thét, tiếng ồn ào khiến tâm trạng người khác càng bực bội hơn.
Lâm Diêu Chi đã hẹn với Tần Lộc vào hai giờ chiều nay. Nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ sáng sớm, tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành quen thuộc cho Lâm Diêu Chi của Tần Lộc lại không xuất hiện. Lâm Diêu Chi gửi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng tất cả đều giống như đá chìm xuống đáy biển.
Lúc đầu Lâm Diêu Chi nghĩ chắc anh có việc bận, nhưng giờ cô đã ăn xong bữa trưa rồi mà Tần Lộc vẫn không trả lời. Lâm Diêu Chi gọi điện cho anh thì mới biết di động của Tần Lộc đang trong trạng thái tắt máy.
Chắc chắn Tần Lộc đã xảy ra chuyện gì đó rồi, chẳng lẽ do bên Trần Dã phát sinh sự cố ngoài ý muốn ư? Đầu óc Lâm Diêu Chi hơi hỗn loạn, cô thay quần áo rồi lái xe đến nhà Tần Lộc. Tới nhà Tần Lộc rồi, cô gõ cửa mãi mà không thấy người trong nhà trả lời. Tuy vậy bạn cùng phòng của Tần Lộc là Meo Meo lại chạy tới bên cửa sổ, nhìn Lâm Diêu Chi qua lớp kính.
"Meo Meo ơi, Meo Meo à, mày có biết Tần Lộc đi đâu không?" Lâm Diêu Chi dán vào lớp kính, khẽ hỏi.
Meo Meo cúi đầu quan sát cô một lúc, dường như hiểu được câu hỏi của Lâm Diêu Chi, nó hất cằm về phía cửa.
"Anh ấy đi ra ngoài rồi hả?" Lâm Diêu Chi hỏi.
Meo Meo gật đầu.
Lâm Diêu Chi: "Anh ấy ra ngoài vào sáng nay phải không?"
Meo Meo lại gật đầu.
Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: "Trước khi ra khỏi cửa có ai gọi điện thoại cho anh ấy không?"
Meo Meo suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, sau đó ư ử hai tiếng, không biết là có ý gì.
Hôm qua Lâm Diêu Chi đã hẹn kỹ càng rằng sẽ ăn cơm trưa với Tần Lộc. Buổi sáng Tần Lộc ra ngoài, có thể do anh có cuộc hẹn khác. Nhưng bây giờ anh lại đột nhiên biến mất, di động còn trong tình trạng tắt máy…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!