Chương 49: Bạn tốt

Lâm Diêu Chi vừa nói xong, ánh mắt Tần Lộc đã đong đầy ý cười. Anh khẽ cong môi, véo gò má mềm mại của Lâm Diêu Chi, cất giọng đầy dịu dàng:

"Sao em lại giành mất lời thoại của anh thế?"

Lâm Diêu Chi cười ngây ngô:

"Chẳng phải em sợ anh ngại nói ra sao?"

Tần Lộc cười như không cười:

"Chỉ sợ có ngày người phải thấy ngại ngùng là em thì có."

Lâm Diêu Chi định nói gì đó, đột nhiên trong nhà lại truyền ra tiếng động ầm ĩ khiến cả hai giật mình. Tần Lộc lo rằng Vương Khiếu thật sự sẽ ra tay đánh Trần Dã nên vội vã chạy đến trước cửa phòng, kết quả anh còn chưa kịp bước vào phòng thì bên trong đã vang lên tiếng gầm đầy giận dữ của Vương Khiếu:

"Trần Dã, con mẹ nó, cậu có tim không hả, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn nữa không?!!"

Tần Lộc vội đẩy cửa vào, thấy Trần Dã mặt không cảm xúc ngồi trên xe lăn nhìn Vương Khiếu, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, còn Vương Khiếu thì hoàn toàn ngược lại, anh ta như biến thành một con thú dữ bị chọc giận, trên cổ đã nổi đầy gân xanh, lúc này đang gào ầm lên với Trần Dã.

Chiếc ghế tựa ở bên cạnh cũng đã bị anh ta đập vỡ, mảnh gỗ rơi tứ tung trên đất, khắp phòng lộn xộn bừa bãi.

Vương Khiếu gào thét, Trần Dã chỉ ngồi nghe, không hề có ý định lên tiếng.

Tần Lộc hít một hơi thật sâu, bước lại gần giữ chặt bả vai Vương Khiếu, cố gắng khống chế để kéo lý trí anh ta quay lại. Vương Khiếu bực bội quay người, đôi mắt đen láy bởi vì giận dữ mà trở nên đỏ quạch.

Bình tĩnh chút đi.

Tần Lộc khuyên nhủ.

Vương Khiếu nghiến răng hỏi Trần Dã:

"Tôi muốn nghe được một câu xin lỗi từ miệng cậu là chuyện không thể nào phải không?"

Trần Dã tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với lời chất vấn đầy giận dữ của Vương Khiếu, nhưng lúc này sự yên tĩnh ấy lại lộ ra hơi thở âm u đầy nguy hiểm.

Anh ta thở dài đầy bất lực, nói:

"Tôi không thấy bản thân mình sai chỗ nào… Nếu đã không làm gì sai thì tại sao tôi phải xin lỗi?"

Vương Khiếu hỏi:

"Vậy lúc trước cậu tìm đủ mọi cách ngăn chặn những sàn đấu khác nhận tôi, cậu cảm thấy mình làm vậy là đúng à?"

Trần Dã đáp:

"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cậu tự mình đi vào chỗ chết thôi." Anh ta hơi mệt mỏi dùng tay chống cằm, nói tiếp:

"Hoặc có thể nói, ngay từ đầu chuyện này đã sai rồi. Tôi không nên... dẫn cậu vào giới này."

Vương Khiếu giận quá thành cười:

"Cậu lúc nào cũng thế, luôn luôn như thế… Mỗi khi cậu quyết định bất cứ chuyện gì, tại sao cậu không thể nghe ý kiến của người liên quan đến quyết định đó vậy? Cứ nói là vì tốt cho tôi, thế con mẹ nó sao cậu không hề nghĩ xem rốt cuộc tôi cảm thấy thế nào hả?"

Trần Dã bình thản trả lời:

"Con người tôi là vậy đó."

Vương Khiếu vốn nghĩ Trần Dã sẽ phản bác lại vài câu, ai ngờ anh ta lại thản nhiên thừa nhận. Trần Dã đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói:

"Tính tôi là thế đó, cậu nên biết từ trước rồi chứ, Vương Khiếu, Trần Dã tôi chính là người như vậy, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ vẫn như thế, cho nên…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!