Chương 48: Giấc mộng thời niên thiếu

Lúc dùng bữa sáng, Tần Lộc hỏi Lâm Diêu Chi tối qua ngủ có ngon không.

Lâm Diêu Chi nuốt miếng trứng trong miệng xuống, giả vờ ra vẻ đầy tâm trạng, cô nói hôm qua mình chẳng ngủ được, cả đêm đều nằm trằn trọc lo lắng cho Tần Lộc, cứ ngủ lại gặp ác mộng…

Tần Lộc vừa nghe đến đó thì nhíu mày:

"Cả đêm qua em không ngủ được à?"

Lâm Diêu Chi gật đầu: Đúng vậy đúng vậy.

Tần Lộc

"à một tiếng đầy ẩn ý. Lâm Diêu Chi lập tức cảm giác rõ ràng tiếng"à" này của Tần Lộc bao gồm rất nhiều ý nghĩa phức tạp.

Giải quyết xong xuôi bữa sáng phong phú, Tần Lộc định đến cửa hàng thú cưng của Vương Khiếu trước, sau đó thì cả ba sẽ cùng nhau đi gặp Trần Dã. Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Lộc trên ghế lái phụ.

Có lẽ là vì đang mải nghĩ về chuyện cũ, dọc đường đi Tần Lộc đều rất im lặng. Mãi đến lúc tới cửa hàng thú cưng, khi Vương Khiếu hỏi thì Tần Lộc mới mở miệng nói chuyện.

Vương Khiếu hỏi: Cậu đang đùa à?

Tần Lộc đáp: Không.

Vương Khiếu lập tức im bặt, anh ta ngồi ở ghế sau, trầm mặc như một pho tượng đá cứng nhắc. Không khí trong xe quá căng thẳng khiến Lâm Diêu Chi cũng không dám tùy tiện bắt chuyện.

Cô đành giả vờ như mình đang chăm chú dán mắt vào nghịch di động, nhưng hai lỗ tai vẫn vểnh lên nghe ngóng, sợ bản thân bỏ sót bất kỳ câu nào.

Tần Lộc hơi buồn bực, anh định rút một điếu thuốc ra để hút, nhưng khi khóe mắt vừa liếc sang Lâm Diêu Chi thì lại cất thuốc lá đi.

Vương Khiếu ngồi ở ghế sau đang khoanh tay trước ngực, Lâm Diêu Chi nghĩ, nếu xét theo phân tích hành vi (1) thì động tác này chứng tỏ là trong tiềm thức người đó đang cực kỳ kháng cự.

(1) Phân tích hành vi: trong tiếng Anh gọi là Behavioral Analysis, là một lĩnh vực của phân tích dữ liệu tập trung vào việc cung cấp hiểu biết sâu về hành động của mọi người.

Phân tích hành vi thường được sử dụng trong thương mại điện tử, ngành công nghiệp game, phương tiện truyền thông xã hội và các lĩnh vực khác để tối ưu hóa các cơ hội để đạt được các kết quả và mục tiêu cụ thể.

Lúc gần tới nơi thì Tần Lộc mới lên tiếng:

"Cậu định sẽ nói gì với cậu ấy?"

Vương Khiếu trả lời:

"Cậu ấy nên nói cho tôi biết chuyện sớm hơn."

Lâm Diêu Chi thầm đoán ý của Vương Khiếu chính là, nếu anh ta biết trước được chuyện này thì đã sớm đến thăm. Ai ngờ anh ta lại bổ sung một câu:

"Như vậy thì tôi sẽ đánh cho cậu ấy một trận."

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nồng nặc sát khí: Tên khốn kiếp này!

Tần Lộc thở dài, đưa tay dụi khóe mắt, nhắc Vương Khiếu rằng lúc vào nhà đừng gây gổ với Trần Dã, dù sao bây giờ Trần Dã cũng đang là bệnh nhân.

Vương Khiếu chỉ cười khẩy, không đáp.

Tần Lộc đành bó tay, anh đỗ xe rồi dẫn Vương Khiếu đến trước cửa biệt thự.

Vương Văn Nhạc đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, lịch sự mời bọn họ vào trong. Anh ta vừa thấy Vương Khiếu, trên mặt đã hiện rõ vẻ khẩn trương, nơm nớp lo sợ gọi một tiếng anh Vương.

Vương Khiếu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta, chỉ đi thẳng vào trong nhà.

Ôi ôi. Vương Văn Nhạc đi đằng sau, hạ giọng nói với Tần Lộc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!