Lâm Diêu Chi không biết phải an ủi Tần Lộc như thế nào, chỉ đành vòng tay ôm chặt lấy anh. Tần Lộc vẫn tiếp tục kể chuyện, kể về những chuyện xưa từ thời niên thiếu, kể về Vương Khiếu là con người hành động không biết chừng mực như thế nào, kể về tính cách thiếu bình tĩnh của Trần Dã ra sao. Anh bảo rằng trong ba người họ, anh là người chững chạc nhất, vốn dĩ anh phải biết cách ngăn chặn tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Điều gì nên, điều gì không nên, tất cả đều đã xảy ra.
"Sau khi cắt đứt liên lạc, anh từng nghĩ ngay cả khi bọn anh không còn là bạn bè nữa, nhưng ít nhất cậu ấy vẫn có thể sống thật tốt." Giọng Tần Lộc hơi uể oải, trên mặt anh cũng nhuốm vẻ mệt mỏi, anh nói: "Nhưng mà…"
Đúng là số phận luôn thích trêu đùa bọn họ.
Lâm Diêu Chi cũng không nói gì, cứ lặng lẽ ôm anh mà khóc. Cho đến khi nỗi xúc động của Tần Lộc đã nguôi ngoai phần nào, anh lại trở về với vẻ thờ ơ lạnh nhạt lúc trước. Tần Lộc khẽ thở dài rồi rút di động ra: "Anh muốn gọi điện báo cho Vương Khiếu trước, ngày mai lại qua đó xem sao."
Anh sợ mình chậm chân thì Trần Dã sẽ thay đổi chỗ ở, vậy thì ngay cả cơ hội gặp mặt một lần cuối cũng không còn.
Lâm Diêu Chi gật đầu tán thành.
Tần Lộc gọi điện cho Vương Khiếu. Đầu dây bên kia vừa nối máy, anh lập tức nói sơ lược rằng Trần Dã bị bệnh, bảo Vương Khiếu ngày mai sang gặp anh rồi cả hai người sẽ cùng đi thăm anh ta.
Vương Khiếu cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề từ giọng điệu của Tần Lộc. Anh ta không hỏi gì nhiều, chỉ "ừ" rồi cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Lộc cúi đầu quan sát Lâm Diêu Chi, phát hiện trên khuôn mặt cô vẫn còn vương nước mắt khiến anh thấy rất đau lòng: "Diêu Diêu ngoan, sao em lại khóc?"
Lâm Diêu Chi nghẹn ngào nói: "Em không muốn anh buồn." Cô thích nhìn thấy một Tần Lộc luôn mỉm cười, một Tần Lộc hơi ranh mãnh, cô không muốn nhìn thấy vẻ cố che giấu nỗi đau trên gương mặt anh, không muốn bên ngoài anh tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại buồn bã khổ sở.
Tần Lộc không nói gì, để mặc cô dựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Lâm Diêu Chi từ từ ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cằm của Tần Lộc, cô an ủi: "Khi anh thấy trong lòng quá đau khổ thì hãy cứ khóc đi, không sao đâu."
Tần Lộc mỉm cười, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên má Lâm Diêu Chi, khẽ nói: "Anh không khóc đâu, để Diêu Diêu khóc giúp anh là được rồi."
Lâm Diêu Chi nghe đến đó thì trong lòng càng thêm xót xa, nước mắt cô giống như những hạt châu bị đứt, liên tục rơi xuống không ngừng. Tần Lộc nhìn cô khóc đau lòng như thế, khóc đến nỗi anh bắt đầu thấy tay chân luống cuống, vội hỏi: "Sao em lại khóc nữa rồi?"
Lâm Diêu Chi tủi thân lên tiếng: "Không phải anh bảo em khóc giúp anh à?"
Tần Lộc: "... Cũng không cần khóc đến nỗi đau lòng vậy chứ?"
Lâm Diêu Chi lầm bầm: "Thì anh vốn đang rất đau lòng mà."
Tần Lộc buồn cười.
"Em biết đàn ông các anh luôn thích tỏ ra mình mạnh mẽ lắm." Mũi Lâm Diêu Chi ửng đỏ, nhìn qua như một chú thỏ nhỏ mới bị bắt nạt, "Anh trai em cũng vậy. Có lần anh ấy nấu ăn không cẩn thận cắt trúng tay, vết thương rất sâu, phải đi bệnh viện khâu tận bốn mũi. Rõ ràng là anh ấy đau gần chết, thế mà cứ ra vẻ không sao cả. Cuối cùng thì sao nào? Vừa về tới nhà đã chui tọt vào phòng ngủ lén khóc rồi."
Tần Lộc thở dài: "Anh trai em cũng không dễ dàng gì."
Lâm Diêu Chi bĩu môi: "Em đâu phải người ngoài. Nếu anh mà khóc thì em cũng sẽ không cười nhạo anh." Cô chớp mắt, dù lông mi vẫn còn ướt nhưng trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ: "Nhưng mà chỉ được khóc cho mình em xem thôi!"
Tần Lộc búng mũi Lâm Diêu Chi: "Đã bảo là anh không khóc được. Mau lau nước mũi của em đi kìa, chảy hết ra ngoài rồi!"
Khuôn mặt Lâm Diêu Chi đỏ ửng, hờn dỗi đánh Tần Lộc một cái: "Lúc này rồi mà anh còn để ý cái đấy làm gì?"
Tần Lộc bị cô đánh thì lập tức kêu đau, trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ nhà mình ra tay mạnh thật, nhưng anh chỉ dám than thầm chứ đâu dám nói ra miệng, chỉ từ tốn rút một gói khăn giấy trong túi áo ra đưa cho Lâm Diêu Chi: "Ngoan nào."
Lâm Diêu Chi thở hổn hển nhận lấy.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về hướng nhà Lâm Diêu Chi. Khi đến trước cửa thang máy để lên nhà, Lâm Diêu Chi đột ngột dừng chân, nói rất hùng hồn: "Em không muốn về nhà, đằng nào mai em cũng cùng đi với anh và Vương Khiếu mà, hay là tối nay em đến nhà anh ở tạm một buổi tối nhé?"
Tần Lộc nhíu mày: "Như thế được không đấy?"
Lâm Diêu Chi hỏi lại: "Sao lại không được ạ?"
Tần Lộc: "Anh trai em không lo à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!