Nụ hôn kết thúc, Lâm Diêu Chi dán chặt vào lồng ng, ực Tần Lộc, vì hô hấp quá kịch liệt nên ngực cô không ngừng phập phồng, trên gương mặt cũng xuất hiện một vệt đỏ ửng đáng yêu.
Sau khi nhìn thấy vóc dáng của cô, yết hầu gợi cảm của Tần Lộc hơi chuyển động, anh nhẹ nhàng cắn chóp mũi cô, thấp giọng gọi Diêu Diêu.
Lâm Diêu Chi hơi xấu hổ, cô kề sát mặt lên lồng ngự, c rắn chắc của Tần Lộc, ai ngờ vừa kề vào, cô đã cảm giác có gì đó không đúng, vì thế lén liếc mắt nhìn cơ ngực bên trong lớp áo thun của Tần Lộc, cô chợt hóa thành một quả chanh chua, ghen tị duỗi ngón tay chọc cơ ngực Tần Lộc:
"Sao lại to như vậy..."
Tần Lộc: ...
Sau đó Lâm Diêu Chi cúi đầu nhìn bản thân, cô ỉu xìu, ai oán thở dài một tiếng.
Tần Lộc nhìn động tác nhỏ của Lâm Diêu Chi, bị cô chọc tức đến bật cười, dùng ngón tay giữ chặt khuôn mặt Lâm Diêu Chi, kéo mặt cô lại gần, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Em chẳng biết xấu hổ gì cả."
Đúng là Lâm Diêu Chi không biết xấu hổ thật, nhưng cô cũng đâu còn cách nào, tất cả là tại lúc dậy thì toàn mặc áo lót thể thao cho đỡ phiền, thế nên mới bị ép cho nhỏ lại, nhưng Tần Lộc cũng mặc đồ lót thể thao đấy thôi, mà anh cũng có kém ai đâu.
Nghĩ như vậy, Lâm Diêu Chi vừa bị véo má vẫn chưa hết hi vọng, cô lảm nhảm:
"Em cũng hết cách rồi, không rời mắt khỏi cái này mà... Ôi, anh đừng véo nữa."
Tần Lộc tức giận:
"Rốt cuộc là em học ai vậy?"
Lâm Diêu Chi xoa má mình, hai mắt rưng rưng, chỉ nhìn bề ngoài còn tưởng cô mới là người bị bắt nạt.
Tần Lộc nhìn cô gái nhỏ lưu manh này, anh nói:
"Về sau không được đùa kiểu này nữa."
Lâm Diêu Chi biết thừa còn cố hỏi: Đùa gì cơ ạ?
Tần Lộc chỉ vào lồng ngực của mình.
Lâm Diêu Chi liếc nhìn, hừ một tiếng rất vô liêm sỉ:
"Người khác không được đùa như thế, em cũng không được luôn chắc?" Cô đưa tay ôm eo Tần Lộc, còn cố tình sờ vào chỗ hình xăm trên eo của anh,
"Từ trên xuống dưới của anh đều thuộc về em, em chỉ đùa một chút thôi thì có làm sao?"
Nói xong cô còn ngẩng đầu, giả vờ tức giận.
Nét mặt Tần Lộc rất bất đắc dĩ, anh phát hiện cô nàng Lâm Diêu Chi này có thể vì chút nhan sắc mà sẵn sàng trèo nóc nhà lật ngói (1), mà càng nói cô càng bạo dạn hơn.
(1) Trèo nóc nhà lật ngói: ý chỉ sự nghịch ngợm, nếu không quản lý sẽ làm loạn.
Lâm Diêu Chi lẩm bẩm đùa lại, thấy vẻ mặt Tần Lộc không biết phải làm thế nào với mình thì sung sướng cong khóe miệng.
Hai người quấn quýt hồi lâu, dính lấy nhau đến khi Lâm Diêu Chi cảm thấy đói, cô làm nũng đòi Tần Lộc đi nấu chút gì đó cho mình ăn thì hai người mới tách ra.
Nào ngờ hai người vừa tách ra, chỉ nghiêng đầu đã nhìn thấy Meo Meo đứng đằng xa ở chỗ góc cầu thang, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, rõ ràng chỉ là con lạc đà Alpaca, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng mùi vị chó độc thân bị tổn thương trên người nó.
Lâm Diêu Chi bị nhìn đến mức xấu hổ, gượng cười chào hỏi Meo Meo:
"Meo Meo ơi, mày tới đây làm gì vậy? Có muốn ra đây ngồi tâm sự không?"
Meo Meo liếc mắt nhìn cô, hất cằm kiêu ngạo xoay người rời đi, thậm chí Lâm Diêu Chi còn cho rằng mình bị ảo giác, đợi tới khi Tần Lộc bước từ phòng bếp ra, cô mờ mịt nói với anh hình như mình bị Meo Meo lườm thì phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!