Chương 43: Anh là vị cam quýt

Băng ghi hình kết thúc một cách đột ngột như thế khiến Lâm Diêu Chi vẫn chưa thỏa mãn, lại hơi vui mừng. Vẫn chưa thỏa mãn ở chỗ Tần Lộc và lão Trần còn chưa phân thắng bại, nhưng may mà Tần Lộc không bị thương.

Lâm Diêu Chi cầm hai tay Tần Lộc không buông, cô vuốt ve vết thương trên tay anh: "Thế rốt cuộc tại sao hai người lại đánh nhau?"

Tần Lộc: "Nói ra thì dài lắm."

Lâm Diêu Chi: "Vậy em có thể nghe từ từ."

Tần Lộc chậm rãi kể: "Vương Khiếu đại diện thi đấu hắc quyền cho một võ đài ngầm, nơi đó là nhà lão Trần."

Lâm Diêu Chi ngạc nhiên: "Nhà anh ta mở? Cho nên anh ta muốn anh đi à?"

Tần Lộc thở dài: "Năm đó anh, Vương Khiếu và lão Trần đều học chung trường, anh thì trở thành võ sĩ tán thủ chính quy, còn Vương Khiếu thì đầu quân cho võ đài nhà lão Trần."

Lâm Diêu Chi im lặng nghe.

"Vốn dĩ Vương Khiếu là một thiên tài." Tần Lộc kể, "Trong trận đấu chính quy có quá nhiều hạn chế, đấy là điểm yếu đối với cậu ấy, hơn nữa tính cậu ấy cũng không thích bị ràng buộc nên mới lựa chọn đấu cho những võ đài ngầm."

Đó chính là những gì Lâm Diêu Chi nhìn thấy khi trước, khác với các cuộc thi đấu chính quy, ngay cả những phần cơ bản nhất trên võ đài như trọng tài cũng không có trong các trận đấu hắc quyền. Một khi đã bước lên võ đài tức là đánh cược mạng sống của mình, không hạn chế chiêu thức, không bị ràng buộc thời gian, trong thế giới hắc quyền, bất kể người ta có dùng thủ đoạn đê hèn thế nào, mọi người cũng chỉ nhìn thấy kẻ thắng mà thôi.

"Cậu ấy đánh ba mươi bảy trận liên tiếp và đều thắng." Tần Lộc chậm rãi lên tiếng, "Tỉ lệ đặt cược mỗi trận đấu sau này càng tăng cao đến đáng sợ."

Song hành với hắc quyền là hình thức đặt cược bất hợp pháp, mọi người sẽ vừa theo dõi trận đấu vừa đặt cược vào tuyển thủ mà mình coi trọng, khi đó Vương Khiếu chính là bậc vua chúa trong hắc quyền, tỉ lệ đặt cược vào anh ta đã đến mức một ăn một trăm, lợi ích lớn như vậy khiến vô số người muốn thấy anh ta thất bại, thậm chí là chết thảm trên võ đài.

Lâm Diêu Chi nghe mà thắt cả ruột, mặc dù cô chưa từng gặp phải tình huống đó, nhưng từ sự hời hợt trong giọng nói của Tần Lộc, cô vẫn có thể cảm nhận được tình huống nguy hiểm khi ấy.

"Mà em cũng biết rồi đấy, hắc quyền không giống tranh tài chính quy, làm gì có chuyện muốn không đánh mà có thể không đánh được." Tần Lộc giải thích, "Quá nhiều thế lực dán mắt vào Vương Khiếu, cậu ấy đã đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu không cẩn thận rơi xuống thì sẽ thịt nát xương tan."

Nếu Vương Khiếu thắng thì còn đỡ, nhưng nếu anh ta thua, đối thủ sẽ không dễ dàng tha cho anh ta, có thể còn sống mà xuống khỏi võ đài hay không đã là một vấn đề rồi.

Lâm Diêu Chi khẩn trương hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Sau khi hỏi xong thì chợt nhớ tới vẻ mặt vô cảm của Vương Khiếu khi tiêm vắc xin cho mấy con chó con và mèo con trong cửa hàng thú cưng, cô nhẹ nhàng thở phào trong lòng, chí ít với tình trạng khá ổn bây giờ của Vương Khiếu, lúc ấy chắc hẳn anh ta đã vượt qua một cách thuận lợi.

"Không còn cách nào khác, khi ấy tình hình quá ầm ĩ, ngay cả lão Trần cũng không bảo vệ nổi Vương Khiếu nữa." Tần Lộc cụp mắt, tựa như đang nhớ lại tình huống khi đó, anh chầm chậm kể tiếp: "Biện pháp duy nhất khi đó là để Vương Khiếu thất bại dưới một đối thủ, người mà không cần mạng của cậu ấy... Phải là thua trận thật sự."

Anh tiếp tục giải thích: "Chuyện này rất ồn ào, cũng có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, muốn đánh giả là điều không khả thi." Anh nheo mắt, nét mặt thoáng lộ ra chút buồn phiền, "Một khi người ta phát hiện cậu ấy cố tình nhường, khả năng cao là mọi chuyện sẽ càng hỏng bét."

Lâm Diêu Chi không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu này của Tần Lộc, mặc dù cô biết chuyện đã qua lâu rồi. Vì vậy cô lại gần Tần Lộc, chui vào trong ngực anh, dùng mặt mình cọ vào cằm anh: "Cho nên lão Trần muốn anh đi à?"

Tần Lộc cười, anh ấn nhẹ lên chóp mũi Lâm Diêu Chi: "Dĩ nhiên là không phải."

Lâm Diêu Chi hỏi lại: "Thế thì là gì ạ?"

Tần Lộc nói: "Cậu ấy không muốn anh đi."

Lâm Diêu Chi: "Hả?"

Tần Lộc giải thích: "Làm người thắng cuộc cũng không dễ dàng như vậy." Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình. Khác với nắm đấm cứng rắn của cô, cơ thể cô lại mềm mại giống như một con chuột hamster đáng yêu, trên người còn vương mùi kẹo bơ, giống như nàng công chúa và hạt đậu (1) với yêu cầu được ngủ ngon trên nhiều tầng đệm trong truyện cổ tích vậy.

(1) Có thể đọc câu chuyện cổ tích ở đây:

Tần Lộc chỉ nhìn cô mà trong lòng mềm mại như nước, đầu mày cuối mắt tràn ngập ý cười, anh giải thích: "Với thực lực của Vương Khiếu, người mạnh hơn cậu ấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một khi thắng thì chắc chắn sẽ bị các thế lực ở khắp nơi chú ý tới, muốn rút khỏi đó cũng không phải chuyện gì dễ dàng."

Lâm Diêu Chi co người trong ngực Tần Lộc, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô nhớ Trình Miện đã từng nói, trước kia Tần Lộc cũng là vận động viên, nhưng về sau vì một số lí do nên lại nghỉ thi đấu đúng vào thời kì đỉnh cao của sự nghiệp, có lẽ liên quan đến việc anh vừa kể.

"Anh nói để anh đi, nhưng lão Trần lại muốn tự đi." Tần Lộc nói, "Về sau anh đi tìm bố của lão Trần."

Lâm Diêu Chi ngạc nhiên: "Bố của lão Trần á?"

"Đúng." Tần Lộc trả lời, "Anh cam đoan với ông ấy, anh nhất định có thể đánh thắng Vương Khiếu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!