Chương 41: Bánh ngọt vỏ giòn Lâm Diêu Chi

Đời này Vương Văn Nhạc bắt nạt khá nhiều người, nhiều đến mức anh ta không thể nhớ nổi tên chứ đừng nói đến việc anh ta nhớ mình bắt nạt người ta khi nào.

Vậy mà giờ phút này, lần lượt từng thứ đổ lên đầu anh ta như thể là báo ứng cho những việc bản thân đã làm trước đây, anh ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có. Tần Lộc rất mạnh, Vương Văn Nhạc đã từng được trải nghiệm từ mấy năm trước rồi.

Đến khi biết Lâm Diêu Chi là bạn gái Tần Lộc, Vương Văn Nhạc mừng thầm trong lòng, bởi vì Lâm Diêu Chi nhìn sao cũng chỉ giống một cô nàng mảnh mai, có vẻ sẽ trở thành điểm yếu của Tần Lộc, chỉ cần mình tóm được Lâm Diêu Chi là có thể dễ dàng nắm bắt được Tần Lộc.

Nhưng bây giờ nhìn một đống vỏ tôm hùm to tướng trước mặt, Vương Văn Nhạc có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Chủ quán mới bưng 5 kg tôm hùm lên mà tất cả đều chui vào bụng Lâm Diêu Chi, ngay cả Tần Lộc đã ăn no, cũng đặt đũa xuống bắt đầu giúp Lâm Diêu Chi bóc tôm hùm.

Nhưng dạ dày của cô nàng gầy gò nhỏ nhắn trước mắt này như thể cái động không đáy, dù có nhét vào trong đó bao nhiêu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Vốn Vương Văn Nhạc định nói gì đó, nhưng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong câu lạc bộ, anh ta lại ngậm mồm, yên lặng rụt cổ làm một bức tượng.

Bởi vì lưỡi bị thương nên suốt một tuần nay Lâm Diêu Chi phải nhịn cơn thèm, khó khăn lắm mới được ăn thì bị Vương Văn Nhạc hất đổ xuống đất, vốn ăn tôm cũng chẳng no được bao nhiêu, Lâm Diêu Chi bóc đau cả tay mà vẫn thấy chưa đủ.

Đã thế hết lần này tới lần khác Vương Văn Nhạc ở bên cạnh còn thò đầu sang nhìn, lén lút tỏ vẻ sao cô ăn mãi mà không no thế.

"Bỏ đi, không ăn nữa."

Lâm Diêu Chi tháo găng tay ra, buồn bực nói:

"Nhìn anh là tôi đủ tức đến nỗi no bụng rồi."

Vương Văn Nhạc nhìn thùng rác ngập vỏ tôm hùm, không dám lên tiếng, mặc dù trong lòng đang chửi bậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngượng ngùng:

"Thật sự không ăn nữa à? Có vẻ cô Lâm đã ăn được bao nhiêu đâu."

Lâm Diêu Chi cũng không biết xấu hổ đáp lại:

"Đúng vậy, tôi vốn không ăn nhiều lắm."

Vương Văn Nhạc sốc nặng trước vẻ thản nhiên, không biết xấu hổ của Lâm Diêu Chi.

"Thật sự không ăn nữa à?" Ham muốn được sống của Vương Văn Nhạc rất mãnh liệt, anh ta cười gượng,

"Vậy tôi đi thanh toán hóa đơn trước nhé, trời tối rồi, về muộn quá thì không an toàn lắm đâu."

Lâm Diêu Chi nhìn hình xăm ở cánh tay Vương Văn Nhạc và sợi xích vàng siêu to trên cổ anh ta, cô chậm rãi nói:

"Tôi e là không bắt được taxi đâu..." Đêm hôm thế này, có tài xế nào dám tiếp loại khách này chứ.

Vương Văn Nhạc: ... Đúng là anh ta không phản bác được.

Đi đi, đi đi. Lâm Diêu Chi uể oải dặn thêm,

"Nhớ thanh toán hóa đơn đấy."

Được. Rốt cuộc đã được phép rời đi, Vương Văn Nhạc lập tức phấn khởi trở lại, hào hứng đi thanh toán, sau đó biến mất như một cơn gió.

Lâm Diêu Chi nhìn bóng lưng Vương Văn Nhạc, nhỏ giọng hỏi Tần Lộc:

"Cứ thả anh ta đi như vậy ạ? Em vẫn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa xong đâu."

Tần Lộc đang bóc con tôm cuối cùng, anh nhét con tôm đã bóc vỏ vào miệng Lâm Diêu Chi, thong thả trấn an:

"Không sao đâu, anh sẽ xử lí ổn thỏa."

Lâm Diêu Chi hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!