Chương 40: Đây là một đôi

Sau hai ngày, cuối cùng vết thương trên miệng Lâm Diêu Chi cũng đã lành. Một tuần húp cháo trắng khiến cô vừa nghe đến tên mấy loại thức ăn có vị nặng như ớt thì hai mắt đã sáng rực lên, hăng hái như sói đói mùa đông.

"Buổi tối hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon được không anh?" Lâm Diêu Chi tội nghiệp nhìn Tần Lộc,

"Em cứ nhìn thấy cháo là muốn nôn..."

Tần Lộc hỏi: Vậy em muốn ăn gì?

Lâm Diêu Chi đáp:

"Bên ngoài nóng quá, chúng ta đặt đồ ăn gì đó đậm vị rồi giao đến câu lạc bộ đi." Cô xoa hai tay vào nhau,

"Em biết một quán làm malatang ngon lắm!"

Tần Lộc lại kiểm tra sơ qua vết thương Lâm Diêu Chi, sau khi chắc chắn đầu lưỡi cô đã lành, anh mới đồng ý với đề nghị này.

Cuối cùng Lâm Diêu Chi cũng được ăn một bữa ngon, cô hào hứng lấy điện thoại ra, mở phần mềm giao hàng, tinh thần phấn chấn bắt đầu đặt đơn.

"Em muốn ăn thịt bò, thịt dê em cũng muốn, còn muốn ăn cả sườn..." Lâm Diêu Chi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chỉ mất một lát, bên trong giỏ hàng đã đầy đồ ăn.

Tần Lộc không ngăn cô, mấy ngày nay cô gái nhỏ nhà anh nhịn mồm nhịn miệng nhiều quá, bây giờ đỡ hơn rồi, để cô ăn một bữa thoải mái cũng không phải là không được.

Sau khi đặt đơn xong, Lâm Diêu Chi ngồi trên ghế đung đưa chân, vui vẻ chờ người ta giao hàng đến như con heo nhỏ đang chờ được ăn.

Bây giờ đã là chín giờ tối, phần lớn các huấn luyện viên trong câu lạc bộ chuẩn bị ra về rồi, Lâm Diêu Chi dự định chờ shipper rồi ăn xong thì về nhà với Tần Lộc.

Lại chờ thêm chừng nửa tiếng nữa, anh shipper mới khoan thai đến chậm, lôi từ trong túi xách ra một hộp nhựa rất to, cẩn thận đưa cho Lâm Diêu Chi, còn nhắc nhở cô trong đó nhiều đồ, đừng làm rơi.

Vâng. Lâm Diêu Chi chờ anh shipper đến mòn cả mắt, sao nỡ để rơi cho được. Cô cẩn thận bưng hộp đồ ăn vào trong câu lạc bộ, tìm chiếc bàn lớn để đặt xuống, lấy bộ thìa đũa dùng một lần ra rồi gọi Tần Lộc tới ăn.

Tần Lộc ngồi đối diện Lâm Diêu Chi, nhìn hộp malatang lớn, anh nghi ngờ hỏi:

"Em có thể ăn hết không?"

"Không phải anh cũng ăn sao?" Lâm Diêu Chi nuốt nước bọt,

"Trong phòng nghỉ của anh có soda lạnh đúng không ạ?"

Ừ. Tần Lộc lên tiếng.

"Để em đi lấy hai lon." Cô không được uống mấy loại nước có ga, nhưng soda thì vẫn được. Tần Lộc thấy bạn gái mình vui vẻ giống nai con, tung tăng đi về phía phòng nghỉ.

Malatang tỏa ra hương thơm ngào ngạt đặc trưng, lan tỏa khắp cả căn phòng. Tần Lộc không quá thích những loại đồ ăn đậm vị, nhưng ăn một chút với Lâm Diêu Chi cũng không ảnh hưởng gì.

Ngay lúc anh đang nghĩ như vậy thì ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, có vẻ như rất nhiều người đang đi về phía này. Tần Lộc ngước mắt, trông anh hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào khi thấy đám người mặc áo đen xuất hiện trong tầm mắt.

Rõ ràng đám người này mới từ bên ngoài đi vào, khắp người hừng hực, đằng đằng sát khí.

Tên cầm đầu thấy Tần Lộc thản nhiên cầm đũa ngồi trước hộp malatang thì lao thẳng đến trước mặt anh, gào lên:

"Tần Lộc, con mẹ nó, cậu không chịu đến, ngay cả chút thể diện cũng không cho bọn tôi à?"

Tần Lộc giơ tay che hộp malatang, anh bình tĩnh nhắc nhở:

"Đừng có chõ mồm vào chỗ ăn uống để nói chuyện, cẩn thận phun nước bọt."

Biểu cảm trên khuôn mặt tên kia trở nên vặn vẹo, anh ta chỉ vào Tần Lộc, chửi ầm lên, chờ anh ta mắng chán chê, Tần Lộc mới chậm rãi nói:

"Vương Văn Nhạc, tôi sẽ không đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!