Chương 35: Thật sự đã no rồi

Lâm Diêu Chi nhìn Vương Gia một chút, thử ước lượng sức chiến đấu của cậu ấy, sau đó cười tủm tỉm đưa tay ra. Vương Gia xem câu nói kia của Tần Lộc là sự khiêu khích đối với mình, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng thì nặng nề cầm lấy tay Lâm Diêu Chi.

Tay Lâm Diêu Chi không to lắm, nhỏ nhắn tương xứng với dáng người của cô, có thể bị Vương Gia dễ dàng nắm trọn. Chủ nhân của đôi tay như thế có thể bóp gãy xương tay mình ư? Trong lòng Vương Gia vừa kinh thường cười mỉa vừa bắt đầu dùng sức, muốn cho Lâm Diêu Chi kiêu ngạo một bài học.

Lâm Diêu Chi dịu dàng nhìn Vương Gia, tựa như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện, cô nói: "Gia Gia, đừng trách chị nhé."

Vẻ mặt Vương Gia mờ mịt.

Ngay sau đó, trong cửa hàng thú cưng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vương Gia, tiếng kêu đó như âm thanh ma quỷ rót vào tai người ta, xuyên qua vách tường truyền đến tận tầng hai, khiến đám chó trên tầng hai cũng đồng loạt kêu theo cậu ấy.

"Á á á!!!! Đệt đệt đệt!" Vương Gia cảm thấy sắp gãy xương rồi, tay của cậu giống như bị một cái kìm sắt kẹp chặt đến mức gần như không thể động đậy, nhưng hết lần này tới lần khác cái kìm kia còn không ngừng dùng sức, khiến cậu đau đến mức tưởng chừng xương sắp vỡ vụn đến nơi.

"Chị ơi em sai rồi, em sai rồi." Vương Gia thật sự đau đến sắp khóc, vội vàng cầu xin nhận thua, "Đừng siết chặt, đừng siết chặt nữa..."

Lâm Diêu Chi mỉm cười buông lỏng tay, lúc cô buông tay, bàn tay trắng nõn của Vương Gia đã đỏ hết cả lên, còn không ngừng run rẩy, vẻ mặt cậu như đưa đám: "Gãy tay em rồi..."

"Không gãy đâu." Lâm Diêu Chi nói, "Chị căn được mà."

Vương Gia dở khóc dở cười: "Chị ơi, sao chị mạnh thế?" Nếu như trước đó cậu gọi Lâm Diêu Chi là chị vì nể mặt mũi Tần Lộc, thì lúc này một tiếng chị của cậu lại đầy chân thành, xuất phát từ đáy lòng.

"Vẫn ổn chứ?" Lâm Diêu Chi nói, "Không phải tại chị mạnh đâu, do cơ thể của em quá yếu thôi..."

Vương Gia: "..."

Lâm Diêu Chi còn không biết xấu hổ bóp mặt người ta: "Nhìn khuôn mặt xinh xắn thế này, về sau nên chịu khó luyện tập vào."

Vương Gia bị Lâm Diêu Chi bóp mặt thì khóc không ra nước mắt, cậu lớn thế này còn chưa từng bị người ta bắt nạt như vậy bao giờ đâu.

Tần Lộc ở bên cạnh xem kịch, không hề muốn nhúng tay vào, đến khi Lâm Diêu Chi bóp mặt Vương Gia, anh mới thong thả lấy một chiếc khăn lông ở bên cạnh, quấn tay Lâm Diêu Chi trong khăn rồi lau qua một lần.

Vương Gia thấy hành động của Tần Lộc thì không vui lắm: "Anh Tần, ý anh là gì, anh chê em bẩn à?"

Tần Lộc thản nhiên đáp: "Thấy bạn gái mình tiếp xúc với người đàn ông khác thì không vui thôi." Anh ngừng một chút, giống như nghĩ ra điều gì đó, lại bổ sung một câu, "Kể cả với con gái cũng không được."

Vương Gia: "..."

Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn để Tần Lộc lau chùi, trong lòng rất ngọt ngào.

Vương Gia tay bị bóp đến giờ vẫn còn thấy đau, đã thế còn bị nhồi một miệng đầy thức ăn chó, cậu ấy ỉu xìu, vẻ mặt đau khổ nói sẽ lên mách anh trai, sau đó xoay người đi lên tầng.

Lâm Diêu Chi nhìn Tần Lộc, Tần Lộc không để ý lắm: "Cứ để nó mách, mách xong sẽ lại bị anh nó đánh cho một trận thôi."

Quả nhiên, cũng không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết của Vương Gia lại vang lên lần nữa trong cửa hàng thú cưng, cũng không biết cậu ấy bị anh trai dạy dỗ ra sao, lúc xuống trên mặt còn có thêm hai hàng nước mắt.

"Sao lại khóc vậy nhỉ?" Lâm Diêu Chi chọc eo Tần Lộc, hỏi nhỏ.

Tần Lộc: "Vì đau."

Lúc này Lâm Diêu Chi mới chú ý tới dáng đi khập khiễng của Vương Gia, hình ảnh này quá quen thuộc, Lâm Diêu Chi nhớ tới lần bản thân được Tần Lộc kéo gân thì yên lặng rùng mình.

Làm loạn ở chỗ này từ trưa đến tận lúc chuẩn bị ăn cơm tối, ban đầu Lâm Diêu Chi cho rằng mọi người sẽ ra ngoài ăn, nhưng ai biết Vương Khiếu ở trên tầng lại đeo tạp dề vào, còn hỏi Lâm Diêu Chi muốn ăn gì.

Không thể không nói, một người đàn ông cao tới 1m90 lại mặc chiếc tạp dề đáng yêu thì trông khá tương phản, Lâm Diêu Chi trả lời mình hoàn toàn không kén ăn, cho gì ăn nấy.

"Không tệ." Vương Khiếu đưa ra một đánh giá đơn giản, "Dễ nuôi."

Lâm Diêu Chi nghe vậy thì không khỏi bật cười, cô cảm thấy Vương Khiếu cũng không lạnh lùng như biểu hiện trong băng ghi hình. Chẳng qua chỉ cần xem băng ghi hình trận đấu, e là không có cách nào coi anh ta như một người anh em thiện lành được, ấn tượng sâu sắc quá mà.

Cơm tối rất phong phú, lượng ăn cũng đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!