Chương 29: Ban đêm yên tĩnh

Hơn mười ngày sau, cuối cùng Lâm Mộc Chi đi quay phim ở bên ngoài cũng trở về. Vốn là một anh chàng đẹp trai trắng trẻo lại bị tia UV gay gắt biến thành cục than đen, còn gầy đi không ít, dáng vẻ anh ta rụt vai ngồi trên sofa run rẩy ăn mì cực kì giống con khỉ nhỏ đáng thương, dọa Lâm Diêu Chi hết hồn, còn tưởng là vượn ở Kanas tìm tới cửa.

"Anh ơi anh về rồi ạ, sao không nói trước một tiếng với em?" Lâm Diêu Chi vừa mới ở bên ngoài về, cô xách một túi đồ ăn vặt và đồ uống lớn, tiện tay bỏ mũ lưỡi trai trên đầu sang một bên,

"Dọa em giật cả mình..."

"Anh sắp chết đói rồi."

Lâm Mộc Chi trả lời qua loa,

"Vốn còn vài ngày nữa mới về nhưng tiến độ quay phim của anh nhanh nên đạo diễn cho về trước..."

Lâm Diêu Chi nhìn anh trai mình vừa đen vừa gầy như con khỉ:

"Anh quá đen rồi, thế này thì phải bao lâu mới trắng lại được đây, anh Triệu không bôi kem chống nắng cho anh ạ?"

Lâm Mộc Chi đáp:

"Không sao, vài tháng nữa sẽ trắng lại thôi, đàn ông đen một chút mới đẹp trai."

Lâm Diêu Chi nghe xong, trên mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, rốt cuộc vẫn là anh trai mình, lúc ở trong núi bị bắt nạt thê thảm như vậy, vất vả lắm mới về được, hai người phải đi ăn mừng một phen thật lớn.

Thế nên cô đặt chỗ ở một nhà hàng món Trung nổi tiếng để bổ sung dinh dưỡng cho Lâm Mộc Chi.

May mà Lâm Mộc Chi đen đi cũng có chỗ tốt, buổi tối mà đi ra ngoài thì mặt sẽ như mosaic, nhìn không rõ lắm, kể cả không đeo khẩu trang thì cũng không cần lo lắng bị fan nhận ra.

Nhà hàng tối nay họ định đi có món thịt kho tàu cực kỳ ngon, thịt là loại thịt ba chỉ thượng hạng, bên trên có phần da mềm dẻo, bên dưới phần da là các lớp mỡ và thịt được kho vô cùng mềm, gần như vừa đưa vào miệng là tan, trước kia Lâm Mộc Chi không thích ăn thịt mỡ nhưng hôm nay cũng phá lệ, anh ta ăn một miếng thịt kèm theo thìa cơm lớn, xem ra đã thèm ăn lâu lắm rồi.

Hai người ngồi ăn trong góc, người phục vụ bưng thức ăn đến thường đưa mắt nhìn Lâm Mộc Chi, hai anh em đều đã quen với những ánh mắt như vậy, Lâm Diêu Chi còn nói đùa tình hình này chắc lại có người muốn xin chữ ký đây mà.

Nhưng không ngờ lúc bưng món cuối cùng lên, người phục vụ cười híp mắt nói với bọn họ một câu:

"Anh trông giống Hoàng Thiên Viêm quá."

Chiếc đũa của Lâm Mộc Chi ngừng lại: Giống đến mức nào?

Người phục vụ nói:

"Thật sự rất giống, nếu anh trắng hơn một chút thì sẽ càng giống."

Lâm Mộc Chi buông đũa, ánh mắt ai oán nhìn người phục vụ, người phục vụ bị nhìn như thế thì chẳng hiểu có chuyện gì, tưởng lời mình nói có ý xúc phạm nên vội vàng xin lỗi, Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh cười đến mức thở không ra hơi.

Ăn xong thì sắc trời cũng không còn sớm, thời tiết nóng bức đã dịu lại, Lâm Mộc Chi đề nghị đi bộ về, xem như tản bộ tiêu cơm, Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.

"Sau đó thức ăn không bị trộm nữa."

Lâm Mộc Chi nói tới chuyện đoàn phim,

"Ôi, ai ngờ được là do một bầy vượn..."

Lâm Diêu Chi nghĩ một chút, không nói với Lâm Mộc Chi chuyện mình phát hiện ra sau đó, dù sao sự thật này rất giống một khúc nhạc dạo trong bộ phim kinh dị.

Nhà hàng hai người đến cách nhà họ khá xa, nếu đi chậm thì mất hơn nửa tiếng, trên đường còn ngang qua một số nơi vắng vẻ, dù sao hai người cũng không có việc gì làm, về nhà thì cũng đi ngủ thôi. Trong cơn gió đêm mùa hè mát mẻ thế này, đi tản bộ với người thân cũng rất thoải mái.

Bình thường anh em hai người đều ai bận việc nấy, rất ít khi có thời gian yên tĩnh tâm sự với nhau. Lâm Diêu Chi nhìn anh trai vừa đen vừa gầy bên cạnh, than thở nói sau này không nên đi diễn vất vả như thế nữa, cô sẽ đau lòng.

Lâm Mộc Chi không trả lời, chỉ vươn tay ôm lấy vai Lâm Diêu Chi:

"Người bạn nhỏ à, thật ra phấn đấu vì đam mê của mình cũng là một loại hạnh phúc..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!