Chưa đến nửa tháng mà Lâm Mộc Chi đã gầy đi một vòng, tuy trên mặt được trang điểm rất đậm nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt vô cùng tệ, dáng vẻ đó quả thật giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, Lâm Diêu Chi nhìn mà đau lòng muốn chết.
Anh, anh ơi!!!
Lâm Diêu Chi không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới bên cạnh Lâm Mộc Chi, vươn tay ôm anh trai thật chặt.
Lâm Mộc Chi không ngờ Lâm Diêu Chi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, anh ta rất ngạc nhiên, vốn định nói nhưng lại bị Lâm Diêu Chi ôm đến nỗi suýt tắt thở, chỉ có thể vỗ nhẹ đầu cô em gái mình:
"Nhẹ chút nhẹ chút... Em muốn giết anh hả?"
Lúc này Lâm Diêu Chi mới buông tay, lầm bầm làm nũng:
"Em không nỡ giết anh đâu." Mắt cô đảo quanh một vòng, muốn tìm ra người khả nghi bắt nạt anh trai mình,
"Chỉ mới vài ngày thôi, sao anh lại gầy đến thế ạ?"
Gầy à? Ngược lại Lâm Mộc Chi không cảm thấy bản thân mình có gì thay đổi.
"Sắp gầy thành tờ giấy luôn rồi!" Lâm Diêu Chi giận dữ hỏi,
"Có phải anh không chịu ăn uống đàng hoàng đúng không, sao lại để biến thành thế này, không phải anh nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt sao?"
"Được rồi, được rồi, đừng hét đừng hét."
Lâm Mộc Chi làm động tác im lặng:
"Ở đây nhiều người, bị đồn đại sẽ không tốt đâu."
Lâm Diêu Chi bĩu môi: Em mặc kệ.
Vì tiếng động của hai người mà những người trong đoàn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang, tuy Lâm Diêu Chi là em gái Lâm Mộc Chi, nhưng bình thường Lâm Mộc Chi bảo vệ Lâm Diêu Chi vô cùng tốt, người trong giới chỉ có bạn tốt của Lâm Mộc Chi mới biết chuyện này.
Dù sao Lâm Mộc Chi không muốn Lâm Diêu Chi đi xem phim cũng phải đeo khẩu trang, đề phòng bị mọi người nhận ra mà ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày.
Lâm Mộc Chi nhỏ giọng:
"Diêu Diêu, hai người đi đến chỗ của anh sắp xếp hành lí trước đi, anh nói với đạo diễn một tiếng xong sẽ đến gặp bọn em."
Lâm Diêu Chi gật đầu, nắm tay Hà Miểu Miểu đi đến chỗ ở của Lâm Mộc Chi, thuận tiện quan sát hoàn cảnh của đoàn làm phim.
Nơi Lâm Mộc Chi và đoàn làm phim đang ở là mấy căn nhà gỗ rất cũ nát, bên ngoài nhìn vào quả thật giống như một ngôi nhà bị ma ám trong phim kinh dị, đã u ám lại còn cũ kỹ, phía trên căn phòng đọng một lớp tuyết mỏng, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.
Trong phòng có hai chiếc giường, chắc là của Lâm Mộc Chi và Triệu Thống.
Lâm Diêu Chi đặt đồ đạc xuống, đi loanh quanh khắp nơi như sư tử tuần tra lãnh địa của mình. Hà Miểu Miểu hỏi Lâm Diêu Chi đang tìm cái gì, Lâm Diêu Chi hừ một tiếng:
"Chắc chắn có người bắt nạt anh trai em."
Cái gì? Hà Miểu Miểu hỏi:
"Có người bắt nạt Mộc Chi á??"
Lâm Diêu Chi: Đúng.
Hoàn cảnh khắc nghiệt thì cô đã thấy nhiều rồi, nhưng lúc đó tình trạng Lâm Mộc Chi cũng không kém như bây giờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cô đã cho rằng anh trai mình bị người ta ngược đãi nghiêm trọng.
Hà Miểu Miểu nghe lời Lâm Diêu Chi nói thì cũng nhíu mày.
Lâm Diêu Chi xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!