Tần Lộc kiên trì đưa Lâm Diêu Chi đến dưới tầng, nhìn Lâm Diêu Chi lên nhà xong mới quay về.
Lâm Diêu Chi cầm theo một túi ảnh chụp, tung tăng bước vào nhà, sau đó xông vào phòng tắm tắm nước lạnh để xua hết cái nóng trên người, vừa sấy tóc vừa lấy số ảnh trong túi ra.
Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, Lâm Diêu Chi quyết định nhìn kĩ lại số ảnh kia lần nữa, xem còn niềm vui bất ngờ nào chưa được phát hiện hay không.
Tuy cô cảm thấy Thạch Cốc Thu rất biến thái, nhưng không thể không thừa nhận nghị lực của cô ta thật đáng kinh ngạc, trời mùa hè thế này mà ngồi xổm trong bụi cỏ như bức tượng, nếu là Lâm Diêu Chi thì cô đã sớm bị muỗi đốt đến choáng váng rồi, đàn ông có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa thì cũng không bằng bản thân mình.
Nhìn một lúc, trong không khí mát mẻ của máy điều hòa, Lâm Diêu Chi mơ màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Lâm Diêu Chi bị cuộc gọi của Lâm Mộc Chi đánh thức.
Alo, anh... Lâm Diêu Chi lầm bầm, đưa tay dụi đôi mắt còn tèm nhèm buồn ngủ của mình.
Lâm Mộc Chi hỏi: Còn đang ngủ à?
Vâng. Lâm Diêu Chi ngáp một cái, từ ghế sofa bò dậy,
"Hôm qua em ngủ rất muộn."
Em đi đâu? Lâm Mộc Chi hỏi.
"Ra ngoài ăn cơm với bạn ạ." Lâm Diêu Chi nhìn mấy tấm ảnh rơi đầy đất, cúi người nhặt lên bỏ vào túi, miệng thì làm nũng với Lâm Mộc Chi,
"Khi nào anh mới về thế, em đã thấy nhớ anh rồi."
"Anh cũng nhớ em, việc trở về... còn phải đợi một thời gian nữa." Trong giọng nói Lâm Mộc Chi lộ ra chút mệt mỏi,
"Em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Em rất ổn.
Lâm Diêu Chi hỏi:
"Nơi anh quay có cho phép đến thăm không ạ? Em bay đến đưa đồ ăn cho anh."
Lâm Mộc Chi:
"Đừng đến đây, chỗ này không an toàn lắm." Anh ta nói xong lại nhỏ giọng bổ sung một câu,
"Những người dân ở đây rất hung dữ..."
Lâm Diêu Chi chưa nghe hết câu đã lập tức xắn tay áo lên, ai dám bắt nạt anh trai của cô thế:
"Ai hung dữ với anh cơ? Em đánh tên đó giúp anh!"
Lâm Mộc Chi không hé răng, chỉ dặn dò Lâm Diêu Chi đừng quá mê chơi, nhớ mỗi ngày phải nhắn tin WeChat cho mình, Lâm Diêu Chi thuận miệng đồng ý, còn nhớ hay không là một chuyện khác.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Mộc Chi, Lâm Diêu Chi nghĩ một chút, lại gọi cho Triệu Thống
- người đại diện của Lâm Mộc Chi.
Triệu Thống nhanh chóng nghe máy, Lâm Diêu Chi trực tiếp hỏi cô có thể đến thăm Lâm Mộc Chi không, còn hỏi thăm tình hình của anh trai mình.
"Em xem bên em có tiện không thôi chứ bên này thì chẳng có vấn đề gì, chỉ là hoàn cảnh hơi khổ cực một chút." Triệu Thống nói:
"Đúng lúc trạng thái tinh thần của anh trai em không được tốt lắm."
"Anh trai em bị sao vậy ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!