Chương 21: Sự dịu dàng chết tiệt

Vài ngày sau, Tần Lộc mới biết việc Lâm Diêu Chi đấu với Quý Hòa Ngọc.

Lúc ấy Lâm Diêu Chi đang vui vẻ vừa chơi điện thoại vừa ăn kem trong một góc ở câu lạc bộ, chợt cảm thấy một chiếc bóng bao phủ mình, cô ngẩng đầu, lại thấy Tần Lộc mặt không cảm xúc đang nhìn.

Có chuyện gì thế?

Lâm Diêu Chi mút cây kem, bị Tần Lộc lườm như vậy thì hơi chột dạ.

"Cô đấu với Quý Hòa Ngọc à?" Tần Lộc hỏi.

Lâm Diêu Chi nhìn ra sau lưng Tần Lộc, quả nhiên thấy vẻ mặt áy náy của Đường Văn Ca, biết chắc chắn là anh ta đã kể cho Tần Lộc nghe chuyện này.

Ừm... Lâm Diêu Chi ậm ờ lên tiếng,

"Chỉ đấu hai trận thôi."

Ai thắng? Tần Lộc hỏi.

Lâm Diêu Chi yếu ớt giơ tay lên.

Tần Lộc lại hỏi:

"Cô có bị thương không?"

Không. Nét mặt Lâm Diêu Chi đầy ấm ức, cắn hết que kem, nuốt xuống rồi mới nói qua loa:

"Tên Quý Hòa Ngọc kia thật độc ác, suýt nữa tôi đã không phải là đối thủ của anh ta rồi."

Hửm? Tần Lộc nhướng mày, hiển nhiên là không tin.

Thật mà. Lâm Diêu Chi khoa tay múa chân nói:

"Tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, Quý Hòa Ngọc sử dụng một chiêu hổ đen khoét tim (1), may mà tôi né nhanh, cũng không để mình yếu thế, lập tức trở tay tung chiêu khỉ ăn cắp đào (2)..."

(1) Hổ đen khoét tim (Hắc hổ đào tâm): một tuyệt chiêu mà bố con Hắc Tâm Hổ và Hắc Tiểu Hồ dùng trong bộ phim hoạt hình Thất Kiếm Anh Hùng.

(2) Khỉ ăn cắp đào:

Một động tác đánh nhau đặc biệt dùng tay túm lấy đũng quần của đối thủ, tức là tấn công vào chỗ ấy của đàn ông, được gọi chung là khỉ ăn cắp đào.

Tần Lộc nghe xong thì khóe miệng giật giật, không biết có phải do Lâm Diêu Chi miêu tả quá mức sinh động không.

"Tóm lại, hai người chúng tôi chính là gió nổi nước lên, nhật nguyệt vô quang (3), cuối cùng thì tôi đã dựa vào sự kiên cường và sức mạnh để chiến thắng..." Rốt cuộc Lâm Diêu Chi cũng kết thúc vấn đề.

(3) Nhật nguyệt vô quang: là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là mặt trời và mặt trăng đã mất đi ánh sáng rực rỡ, cũng ẩn dụ về sự tăm tối u ám.

Tần Lộc gật đầu kết luận:

"Thế nghĩa là cô đã đánh bại Quý Hòa Ngọc à?"

Lâm Diêu Chi: Đúng thế.

Tần Lộc hỏi:

"Thật sự không bị thương hả?"

Lâm Diêu Chi đảo mắt:

"Thật ra chân tôi hơi đau, nhưng sao lại không biết xấu hổ mà nói ra chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!