Chương 19: Quý Hòa Ngọc

Mùa hè thì nên ngồi trong phòng điều hòa mát mẻ, uống nước ngọt có ga lạnh, ăn nồi lẩu nóng hầm hập. Lúc Tần Lộc nấu ăn, Lâm Diêu Chi ở bên cạnh hỗ trợ, cô phát hiện Tần Lộc là người hay xuống bếp nấu ăn, tay nghề vô cùng thành thạo, nồi lẩu thơm nức mũi nhanh chóng được đặt lên bàn.

Không biết Meo Meo đã chạy xuống tầng một từ lúc nào, đứng bên cạnh bàn ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhưng lại bị Tần Lộc lấy lí do nó không thể ăn cay mà nhẫn tâm xua đuổi.

Nồi lẩu này quả thật rất ngon, Lâm Diêu Chi ăn thử một miếng thì không ngớt lời khen ngợi tay nghề của Tần Lộc. Tần Lộc nói cho cô biết, trước kia anh khá thường xuyên xuống bếp.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Lâm Diêu Chi nuốt mấy miếng rau trong miệng xuống:

"Bây giờ không xuống bếp nữa hả?"

"Bây giờ tôi toàn ăn ở câu lạc bộ." Tần Lộc nói,

"Một mình nấu cơm rất khó không chế cân nặng."

Lâm Diêu Chi hỏi:

"Anh ở đây bao lâu rồi?"

Tần Lộc trả lời:

"Có Meo Meo tôi mới chuyển đến đây."

Lâm Diêu Chi à một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc hai người đang ăn, Meo Meo vẫn ngồi bên cạnh lẩm bẩm, dáng vẻ hai người đang ức hiếp tôi, biểu cảm trong đôi mắt to tròn hai mí kia khiến Lâm Diêu Chi có cảm giác không đành lòng lắm, chỉ có lòng dạ Tần Lộc sắt đá bảo Lâm Diêu Chi không được mềm lòng.

Meo Meo thấy xin xỏ không có tác dụng, thở phì phò xoay người đi đến phòng khách bên cạnh, quay đầu kéo một miếng đệm trên ghế sofa xuống, chậm rãi cuộn chân rồi ngồi xuống đệm.

Lâm Diêu Chi nhìn thấy thì phì cười: Nó làm cái gì thế?

Chê dưới đất bẩn. Tần Lộc không cần quay đầu cũng biết Meo Meo đang làm gì, giải thích:

"Trước giờ đều như vậy."

Lâm Diêu Chi nghe xong thì cười ha hả.

Sau khi cơm no rượu say, Lâm Diêu Chi không tiện ở lại quấy rầy Tần Lộc nữa nên tạm biệt từ sớm.

Tần Lộc lái xe đưa Lâm Diêu Chi đến trước cửa nhà, nhìn cô đi lên mới lái xe rời đi.

Lâm Diêu Chi đứng trong nhà ngáp một cái, không thấy bóng dáng anh trai Lâm Mộc Chi đâu, lúc này mới nhớ anh ta đã đi Tân Cương lấy cảnh rồi.

Trong nhà vắng vẻ, Lâm Diêu Chi ngã xuống sofa, lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình. Điện thoại kêu hơn mười tiếng chuông vẫn không ai nhấc máy, có lẽ anh trai đang gấp gáp quay phim nên không rảnh nghe điện thoại, nghĩ vậy Lâm Diêu Chi lại gọi cho người đại diện của anh trai là Triệu Thống.

Người đại diện nghe điện thoại, gọi một tiếng Diêu Diêu.

"Anh Triệu, anh trai em đâu ạ?" Lâm Diêu Chi hỏi.

Đang quay phim. Triệu Thống hỏi: Em về nhà chưa?

Về rồi ạ. Lâm Diêu Chi trả lời:

"Đang nằm trên sofa đây anh."

"Vừa rồi anh trai em còn hỏi em đấy." Triệu Thống nói:

"Con gái con đứa đừng về nhà muộn quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!