Từ sau ngày gặp được bạn cùng phòng của Tần Lộc, Lâm Diêu Chi đã nảy sinh tình yêu thương sâu sắc với con lạc đà mềm mại trắng như tuyết tên Meo Meo, thế nhưng Meo Meo lại là bạn cùng phòng của Tần Lộc, bình thường rất ít khi cô được gặp.
Lâm Diêu Chi càng nghĩ càng thấy không thể để nỗi nhớ tra tấn mình như thế, cô giục cửa hàng bánh ngọt của mình cho ra mắt sản phẩm mới, định dùng sản phẩm mới đi quyến rũ Tần Lộc một chút, để xem có cơ hội gần gũi Meo Meo thêm lần nữa không.
Tối hôm đó, Lâm Diêu Chi nằm trên sofa đắp mặt nạ, lẩm bẩm bấm điện thoại gọi cho Tần Lộc: Alo, Bỉ Bỉ à?
Giọng nói của Tần Lộc từ bên kia điện thoại truyền đến kèm theo tiếng thở dốc, hình như đang vận động: Hửm?
"Cửa hàng bánh ngọt của tôi lại ra mắt sản phẩm mới đấy." Lâm Diêu Chi nói, Anh xem…
Tần Lộc lập tức hiểu ý Lâm Diêu Chi:
"Ngày mai không được, ngày mai Trình Miện thi đấu."
"Thi đấu hả? Ngày mai cậu ta lên võ đài sao, nhà thi đấu nào thế?" Lâm Diêu Chi thấy hứng thú.
"Nhà thi đấu ở trung tâm thành phố." Tần Lộc nói,
"Tôi có thừa vé, nếu cô muốn thì có thể đến."
Thế thì tốt quá. Lâm Diêu Chi vô cùng vui vẻ,
"Ngày mai không được thế ngày kia được không?"
Được chứ. Tần Lộc đồng ý.
Hớn hở vì đạt được mục đích, sau khi cúp điện thoại, Lâm Diêu Chi khoe khoang với Lâm Mộc Chi đang làm ổ trên sofa, nhíu mày ăn salad:
"Quá tuyệt, ngày kia em có thể đi gần gũi với Meo Meo (1) của Tần Lộc rồi!"
(1) Meo meo còn là cách gọi thân thiết để chỉ ngực. Lúc đầu ở nơi công cộng có nhiều người không dám gọi thẳng là ngực nên dùng từ Meo meo thay thế.
Dần dần về sau nhiều người biết đến và được lưu truyền rộng rãi. (Nguồn: Baidu)
Lâm Mộc Chi vốn đang ăn bình thường, nghe câu nói của Lâm Diêu Chi thì suýt nữa sặc chết, ho khan một lúc lâu mới đỏ mặt trách mắng Lâm Diêu Chi:
"Lâm Diêu Chi, em nói cái gì đó, em là một cô gái… Mỗi ngày… Gần gũi… Em xem mình nói vậy có được không?"
Lâm Diêu Chi mờ mịt một lúc mới phản ứng được Lâm Mộc Chi đã hiểu sai, lập tức hoảng sợ giải thích:
"Anh à, anh hiểu thành cái gì đấy, Meo Meo là con lạc đà Tần Lộc nuôi!"
Lâm Mộc Chi nghi ngờ hỏi:
"Lạc đà hả? Sao lạc đà lại tên là Meo Meo?"
Lâm Diêu Chi: … Vấn đề này anh hỏi hay thật đấy, em cũng muốn hỏi Tần Lộc.
Lâm Mộc Chi nói:
"Tóm lại… cách xa Tần Lộc một chút, em là cô gái trưởng thành rồi…"
Nỗi lo lắng của anh trai lại bị em gái lạnh lùng từ chối, Lâm Diêu Chi mặt không cảm xúc nói:
"Cũng vì là một cô gái trưởng thành nên em mới đến gần Tần Lộc đấy chứ, nếu như cách anh ấy xa một chút thì chắc chắn anh ấy đã bị những con chó độc thân khác quyến rũ mất rồi."
Tuy hiện giờ thứ Tần Lộc thích là cơ thể cường tráng của cô nhưng không sao, một ngày nào đó anh ấy sẽ thích tâm hồn xinh đẹp của cô thôi!
Lâm Mộc Chi không còn lời nào để nói, chỉ có thể thở phì phò tiếp tục ăn salad.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!