Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà Tần Lộc, Lâm Diêu Chi cố ý trang điểm thật đẹp, cô mặc một chiếc váy lụa trắng như tuyết, trông duyên dáng như tiên nữ.
Thấy em gái mình chú tâm vào cách ăn mặc như thế, Lâm Mộc Chi thành công biến thành một quả chanh chua, đau xót nhìn Lâm Diêu Chi chằm chằm, dặn dò cô phải đi sớm về sớm, còn nói nếu gặp chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sẽ lập tức đến đón.
Miệng Lâm Diêu Chi trả lời vâng dạ nhưng thật ra không hề nghe Lâm Mộc Chi đang nói gì, nếu đánh nhau thật thì anh trai còn không bằng cô đâu.
Lâm Diêu Chi lái xe, nhanh chóng đến gần tiểu khu của Tần Lộc.
Tiểu khu này là khu nhà giàu rất có tiếng trong thành phố, về cơ bản thì nhà ở đây đều thuộc loại có diện tích khá lớn hoặc biệt thự. Trong khu này tấc đất tấc vàng, giá cả quả thật rất xa xỉ. Xem ra điều kiện kinh tế của Tần Lộc cực kỳ tốt, nhưng người như vậy sẽ cần một người bạn cùng phòng sao?
Không lẽ cảm thấy quá cô đơn ư?
Mang theo đủ loại tâm trạng phức tạp, Lâm Diêu Chi gõ cửa nhà Tần Lộc.
Một lát sau, cửa được mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện sau cánh cửa, anh ta để trần nửa người trên, bên dưới mặc quần bò và đeo tạp dề, nhìn vóc người anh ta, hiển nhiên cũng là người tập võ, dù là cơ ngực hay cơ bụng đều rất đẹp, có lẽ anh ta đang làm việc nên trên ngực xuất hiện một lớp mồ hôi, nhìn qua rất gợi cảm.
Cô tìm ai?
Người đàn ông mở miệng hỏi.
Tôi tìm Tần Lộc. Lâm Diêu Chi đứng ngay cửa ra vào ngoan ngoãn như búp bê.
Tần Lộc à? Người đàn ông nghe thế, vẻ mặt hơi kinh ngạc, dường như khá sửng sốt, sau đó quay đầu gọi một tiếng,
"Tần Lộc, có người tìm."
Tiếng Tần Lộc trong phòng truyền ra: Ai thế?
"Là tôi, Lâm Diêu Chi." Lâm Diêu Chi lớn tiếng nói.
"Lâm Diêu Chi à? Vào đi." Tần Lộc dịu giọng.
Tần Lộc nói xong, người đàn ông mới để Lâm Diêu Chi vào, anh ta mỉm cười hối lỗi:
"Ngại quá, có khá nhiều người tìm Tần Lộc, lần trước tôi cho một cô gái vào, cậu ấy còn trách tôi đó."
"Không sao, không sao."
Lâm Diêu Chi cũng không phải người hẹp hòi gì, xua tay ý bảo mình không để bụng.
Sau khi vào nhà, cô được người đàn ông đưa đến vườn hoa, còn chưa bước vào Lâm Diêu Chi đã nghe tiếng cười nói của đàn ông vang lên từ bên trong.
Cách một lớp kính, cô thấy Tần Lộc trong đám người, trên mặt anh là nụ cười xán lạn cô chưa nhìn thấy bao giờ, xung quanh hầu như đều là đàn ông, không nghe được giọng của một cô gái nào, trong không khí tràn ngập hơi thở hormone nam tính.
Mà đứng giữa một đám đàn ông, Lâm Diêu Chi mặc chiếc váy lụa trắng trông có vẻ không thích hợp.
"Ơ, Tần Lộc, không phải cậu nói không hẹn hò với mấy cô gái yếu đuối sao?" Thấy Lâm Diêu Chi, đám người lập tức ồn ào hỏi,
"Lần này đổi ý rồi à?"
Tần Lộc giải thích:
"Cô ấy không phải bạn gái tớ."
"Thế cậu đang theo đuổi cô ấy à?" Có người nói,
"Đừng nói không phải nhé, tớ chưa bao giờ thấy cậu dẫn cô gái nào đến lúc chúng ta tụ họp."
"Cậu xem thường cô ấy sẽ nếm mùi đau khổ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!