Chương 7: (Vô Đề)

Trừ Trần Vĩ ra, trong quán trọ Kelsang còn hai người khách nữa, đều là nam.

Một trong số đó là người Mỹ, tên là Perry, 24 tuổi, đến từ bang Arizona, một anh chàng rất sôi nổi, vóc người cao chừng một mét chín, anh ta không thể là "Đại ca" trong miệng Trần Vĩ nói được, bởi vì tổng cộng anh ta chỉ biết nói duy nhất một câu tiếng Trung.

"Chào bạn..."

Đây là câu đầu tiên anh ta nói khi bước xuống lầu và nhìn thấy Quý Đường Đường, Quý Đường Đường đã chuẩn bị tư tưởng để tiếp thu thứ tiếng phổ thông tối nghĩa khó hiểu hơn của anh ta, nhưng Perry rất biết thân biết phận mà chuyển qua tiếng mẹ đẻ của mình. Người còn lại ký tên rất ngoáy, Quý Đường Đường chỉ đoán được mang máng, ngẫm thấy người này hẳn tên là "Hạ Văn Khôn", ở dòng địa chỉ hiện tại trên tờ đăng kí có ghi hai chữ "Lan Châu", số chứng minh thư còn điền mơ hồ hơn, có hai chỗ bị tẩy xóa, hệ thống quản lý nhà trọ ở thị trấn Ca Nại không được tiên tiến, thông tin đều được ghi lại một cách thủ công, cho nên rất nhiều tư liệu mà người ta cung cấp đều không chính xác, bịa đặt lung tung cũng không hề ít.

Nhưng không khéo ở chỗ, Hạ Văn Khôn cũng đã trả phòng từ sáng sớm, cô gái ở quầy tiếp khách không cung cấp thêm được tin tức gì, chỉ hàm hồ nói có thể là về nhà.

Hỏi về tướng mạo của Hạ Văn Khôn, cô bé đó cũng không nhớ rõ: "Du khách ở thành phố đến như các cô đều đội kiểu mũ đó, đeo khẩu trang chống tia tử ngoại, còn mang cả kính râm, che kín như thế, ai mà nhìn rõ được trông như thế nào? Chỉ biết là anh ta mặc một cái áo gió màu vàng thôi."

Quý Đường Đường cực kỳ thất vọng, cô lấy quyển sổ ghi chép trong túi ra, mở một trang trắng, viết tên Hạ Văn Khôn xuống, sau đó khoanh tròn thật đậm cái tên đó.

"Đại ca đó" trong miệng Trần Vĩ có phải chính là Hạ Văn Khôn hay không?

Quý Đường Đường ra khỏi quán trọ Kelsang, lúc bước xuống bậc thang, chợt nhớ ra chuyện gì, nhanh chóng móc quyển sổ ghi chép đã cất đi ra, lật lại trang trước đó.

Hẻm núi Ca Tát Ma, A Khôn.

________________________

Trở lại quán trọ của Mao Ca, cũng đã gần đến giờ cơm trưa, cả đám Mao Ca ngồi vây quanh một cái bàn, món ăn rất đơn giản, khoai tây xào, đậu phụ áp chảo, thịt hầm, chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng ngửi mùi thơm vô cùng.

Mạo Ca không ngờ cô lại về sớm như vậy, "Cô gái, ăn chung không? Lấy thêm bát là được."

Quý Đường Đường lắc đầu một cái: "Không cần đâu, tôi có đồ ăn rồi."

Cô từ từ bước lên lầu.

Đầu Trọc vươn đũa ra gắp thức ăn: "Cô nhóc này sắc mặt tệ quá."

"Có gì đâu," Vũ Mi bới cơm, "Người đến đây, hơn phân nửa là để trốn tránh những chuyện đau lòng trong cuộc sống, chưa biết chừng cô ta thất tình, tức cảnh lại sinh tình, khó chịu trong lòng thôi."

Bạn của Vũ Mi, Hiểu Giai đã nhét đầy thức ăn trong miệng, ừ một tiếng coi như phụ họa.

"Cô gái này có gì đó không ổn." Mao Ca như đang suy ngẫm điều gì đó, không hề để ý đến những lời Vũ Mi và Hiểu Giai nói.

_____________________

Quý Đường Đường quay về phòng, đi thẳng đến bên giường, vươn tay gẩy gẩy chiếc chuông gió treo ở đầu giường, những đồng tiền cổ va vào nhau, vậy mà lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trần Vĩ tại sao lại đột nhiên biến mất được chứ?

Quý Đường Đường ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vào túi, sờ đến hai quả trứng gà tròn trịa lạnh ngắt.

Cô lấy trứng gà ra, bóc hết vỏ, từ từ đưa lên miệng, nhai từng miếng một.

Lẽ thường mà nói, một người sống lù lù, không thể nào đột nhiên biến mất được, lúc ấy phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

Cô cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó: trong động rất tối, đèn pin chỉ chiếu đến cặp chân của Trần Vĩ, cô muốn tiết kiệm chút điện nên đã tắt đèn pin đi, sau đó Đại Vĩ còn nói chuyện với cô mấy câu...

Từ lúc Đại Vĩ đột nhiên im lặng cho đến khi cô bật lại đèn pin chỉ cách nhau khoảng một hai phút, trong một hai phút này, cô hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình trong động.

Chỉ có hai loại khả năng.

Một, trong cái động ấy có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, trong nháy mắt đã đưa Đại Vĩ đi, dù Đại Vĩ còn sống hay đã chết, trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã biến mất.

Hai, gạt bỏ suy nghĩ về những cái gọi là quái lực loạn thần kia đi, tất cả những chuyện kỳ lạ này đều do con người nhúng tay, như vậy, khi đó Đại Vĩ biến mất, phải có một con đường hợp lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!