Chương 49: (Vô Đề)

Tại sao lại bị Thập Tam Nhạn nhập vào người? Bản thân Quý Đường Đường cũng không biết rõ.

Đêm đó, rõ ràng cô muốn gọi Trần Lai Phượng ra, cách làm kia cũng hoàn toàn là sao y bản chính, đáng lý sẽ không xảy ra sai lầm. Nguyên nhân duy nhất có thể xảy ra là, cô không nghe theo lời mẹ dặn dò mà lần từng bước đến, sử dụng chú thuật phức tạp trong trạng thái năng lực của bản thân còn chưa đầy đủ, không khống chế được những oán khí đột nhiên xuất hiện bên cạnh nên mới bị Thập Tam Nhạn nhập vào người.

Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, tồi tệ hơn nữa chính là, cô căn bản không biết làm sao để đẩy Thập Tam Nhạn đi, giở thư mà mẹ để lại cho cô ra, trong đó cũng hoàn toàn không đề cập đến — có thể những người con gái họ Thịnh khác đều thần thông quảng đại, chưa bao giờ gặp phải tình huống trái khoáy như cô.

Có lẽ là bởi vì khi bị nhập vào người trí nhớ của bản thân hoàn toàn trống rỗng nên Quý Đường Đường không có cảm giác sợ hãi mấy, trái lại càng nghĩ càng tức, cố tình bên cạnh lại còn có một người chẳng biết điều cứ liều mạng hỏi dồn: "Này Đường Đường, sao cô lại bị chị Nhạn Tử nhập vào người?"

Cơn tức trong bụng Quý Đường Đường đều trút hết lên người Nhạc Phong: "Tôi gọi hồn, gọi nhầm người nên bị nhập, tôi chưa thành thạo nghiệp vụ được chưa?!"

Nhạc Phong sửng sốt một chút, nửa ngày mới dật ra hai chữ: "Nghiệp vụ?"

"Đúng vậy, nghiệp vụ, tôi làm nghề này đấy, sản nghiệp gia tộc, thừa kế gia nghiệp, không được à?"

Cô đang tức giận, nói đến 90% đều là thật, có điều trong đầu, cô chắc chắn Nhạc Phong hẳn là không tin, mà Nhạc Phong thì đương nhiên là không tin.

Có điều ngoài mặt Nhạc Phong vẫn rất bình tĩnh: "Sản nghiệp gia tộc à? Gia tộc cô tại sao lại tòi ra một con gà mờ như cô chứ, gọi hồn mà cũng gọi nhầm người, mấy vị tiên nhân nhà cô mà biết có con cháu đời sau như cô, chắc cũng tức đến mức đội mồ sống dậy mất."

Quý Đường Đường giận sôi nói không nên lời, trừng mắt nhìn Nhạc Phong một cái xoay người bỏ đi, còn chưa bước được hai bước đã bị Nhạc Phong kéo lại: "Đứng lại cho tôi, còn chưa nói xong đâu, cơn tức lớn vậy. Tôi hỏi cô, chị Nhạn Tử nhập vào cô, tại sao lại lôi cô đi nhảy sông?"

Quý Đường Đường vươn tay gạt bàn tay đang kéo cánh tay cô của Nhạc Phong ra, lại không đẩy được: "Ma quỷ thì còn có thể muốn làm gì, chẳng phải là tìm thế thân hay sao?"

Sắc mặt Nhạc Phong trầm xuống: "Chị Nhạn Tử không phải người như vậy."

Quý Đường Đường thấy nực cười trong lòng, chẳng buồn gỡ tay Nhạc Phong ra nữa: "Nhạc Phong, giờ chị ta không phải là người nữa, mà là ma."

Nhạc Phong không chút khách khí: "Cho dù là ma thì cũng phân ra tốt xấu."

Quý Đường Đường châm chọc: "Ma tốt thì không gọi là ma, mà gọi là thiên sứ."

Sắc mặt Nhạc Phong lạnh lẽo, bàn tay níu lấy cánh tay cô dùng sức hơn mấy phần: "Đường Đường, cô mà còn nói linh tinh với tôi nữa, tôi sẽ trở mặt đấy."

Quý Đường Đường đau đến hụt hơi, thấy Nhạc Phong nổi giận, trong lòng không hiểu sao lại thấy thật ấm ức: "Tại sao tôi lại phải lừa anh! Nếu không chị ta kéo tôi đi nhảy sông làm gì? Chẳng lẽ chị ta muốn đi bơi? Nhạc Phong, tôi căn bản không biết bơi, nếu lúc ấy không phải ban ngày, nếu không phải trên bờ sông có nhiều người vớt tôi lên, tôi thật sự sẽ chết đuối dưới nước. Anh không tin chị ta muốn hại tôi, vậy anh cảm thấy mục đích của chị ta là gì?

Hả?"

Nhạc Phong nhất thời không có lời nào để đáp lại.

Quý Đường Đường gạt tay anh ra, cau mày xoa xoa nơi bị anh siết đau, trong lòng Nhạc Phong cũng có chút không chắc chắn, giọng nói thoáng phiền não: "Nhưng vô lý, chị Nhạn Tử không thù không oán với cô, không đến nỗi đi hại cô chứ."

Quý Đường Đường suy nghĩ một chút, không kìm được an ủi anh: "Tôi cảm thấy, chuyện này không liên quan đến việc chị Nhạn Tử có thù oán với tôi hay không, tôi luôn nghĩ, ma là một phần phóng đại vô hạn của mặt tối trong con người ta. Nhạc Phong anh cứ nghĩ đi, một người đã chết, nếu như tâm cảnh thật sự bình yên thì phải tiêu tán như một cơn gió hay một làn khói mới đúng, nhưng oán khí là phần không tiêu tan, cho nên ngưng tụ thành ma, nói cách khác, ma này vốn là một luồng oán khí một luồng bóng tối, mặt lương thiện đã sớm rời khỏi chị ấy rồi, cho nên ma muốn hại người cũng là chuyện đương nhiên thôi đúng không? Cho nên anh đừng có coi chị ta là Thẩm Gia Nhạn nữa, kỳ thực đã không phải, thật sự không phải."

Nói xong mới phát hiện Nhạc Phong vẫn đang nhìn cô, Quý Đường Đường bị anh nhìn mà thấy rờn rợn: "Sao hả?"

Nhạc Phong nhịn cười: "Đường Đường, sao trong nháy mắt tôi lại có cảm giác cô bị Thần Côn nhập vào người nhỉ? Này, tôi đột nhiên phát hiện ra cô và Thần Côn rất có tiếng nói chung đấy, cô xem, trai tài gái sắc, hay là để tôi se duyên cho, cô suy nghĩ đi?"

Quý Đường Đường không hề tức giận: "Được thôi Nhạc Phong, là anh nói đấy, mối này anh nhất định phải làm được."

Nhạc Phong không ngờ tới vậy mà không khiến cô tức giận được: "Thật à?"

Quý Đường Đường cười tít mắt: "Thật chứ, anh đi nói với Thần Côn, tôi cũng thầm mến anh ấy lâu lắm rồi."

Nhạc Phong phẫn nộ: "Vậy thì thôi, cô đồng ý nhưng tôi còn không nỡ đâu. Này, bây giờ đang ở trong cái động nào hả?"

Quý Đường Đường nghe không hiểu, Nhạc Phong nhịn cười: "Trước công an có giúp tìm cô, kết quả tất cả các quán trọ đều không có ghi chép đăng ký vào ở của cô. Cô không ở trong động thì còn đi đâu được?"

Mặc dù đã sớm đoán được chỗ ở của Quý Đường Đường tuyệt đối không phải nhà trọ bình thường, nhưng tận mắt nhìn thấy thực sự, Nhạc Phong vẫn lấy làm kinh hãi: đây làm sao mà gọi là chỗ ở được, bên ngoài Cổ Thành toàn là núi, trên con đường núi ở lưng chừng triền núi gần đây nhất có một căn nhà gỗ bỏ hoang của người dân trước kia, nóc nhà dột mưa, cửa sổ gió lùa, ngay cả cửa cũng không có then cài, quanh nhà mọc đầy cỏ dại, cô ấy lại ngủ ở một nơi như thế này.

Nhạc Phong lập tức không kìm được nói: "Đường Đường, đây là chỗ cho người ở sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!