Thần Côn hắng giọng một cái: "Vậy anh kể nhé?"
Quý Đường Đường gật đầu: "Kể đi ạ."
Nhạc Phong cũng ừ một tiếng: "Kể đi."
Thần Côn lại không vội kể, chỉ đầy vẻ mong chờ nhìn hai người, Quý Đường Đường và Nhạc Phong bị nhìn mà chẳng hiểu ra sao, một lúc sau Thần Côn mới nhịn không nổi: "Không vỗ tay à?"
Còn phải vỗ tay? Khóe miệng Quý Đường Đường co giật mãi mới giơ tay lên, cảm thấy vô cùng mất mặt vỗ bộp bộp bộp ba cái cho anh ta.
Thần Côn vẫn chưa thỏa mãn, anh ta nhìn về phía Nhạc Phong: "Còn Tiểu Phong Phong đâu?"
Nhạc Phong mặt không thay đổi: "Phắn, gia không ngớ ngẩn như thế."
Quý Đường Đường đá anh một cái dưới gầm bàn: "Vỗ tay đi."
Nhạc Phong không thỏa hiệp: "Cô nói vỗ thì phải vỗ chắc? Cô là ai thế, chuyên gia chỉ huy người ta vỗ tay của Xuân Vãn* à?"
* Một chương trình giống Gặp nhau cuối năm ở bên mình.
Quý Đường Đường không dài dòng với anh, rướn người đến trước mặt anh, chóp mũi thiếu chút nữa đã chạm phải mặt anh, Nhạc Phong sợ đến mức co lại phía sau, còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay đã bị Quý Đường Đường một trái một phải bắt được, cưỡng ép cầm lấy vỗ một cái xong việc.
Nhạc Phong bị chọc tức: "Sao cô lại túm tay tôi? Cô là con gái đấy, cô có hiểu cái gì gọi là e dè không hả?"
Quý Đường Đường ngồi lại chỗ cũ, hừ qua lỗ mũi một tiếng: "Không hiểu."
Không biết hối cải! Nhạc Phong vốn từ thiếu thốn, nửa ngày mới dật ra được một câu: "Lưu manh!"
Quý Đường Đường âm u đáp: "Tôi lưu manh đấy, anh có ý kiến à?"
Thần Côn ở bên cạnh vui sướng đến mức toàn thân run rẩy, anh ta nói đỡ cho Quý Đường Đường: "Tiểu Đường Tử người ta mà lưu manh sao? Chẳng qua là sờ tay cậu thôi mà. Lúc cậu đi tán gái hết ôm lại hôn, có ai lưu manh bằng cậu không?"
Quý Đường Đường rất phối hợp với Thần Côn, cô khinh bỉ liếc Nhạc Phong, còn dịch dịch ghế sang một bên: "Không ngồi chung với lưu manh."
Nhạc Phong thật sự muốn cắn cho cô hai phát.
Cuối cùng là Thần Côn ra mặt kết thúc, xem ra, anh ta phi thường hài lòng với màn náo loạn tặng kèm với tràng vỗ tay trước khi bắt đầu kể này: "Chú ý chú ý nào, anh kể đây."
Chuyện này tính ra, chắc cũng phải mười năm rồi, khi đó anh ở đang ở phía Tây của Tứ Xuyên, định đi Thanh Hải, muốn đến Thanh Hải phải đi qua châu Cam Tư, đó là nơi người Tạng tập trung. Có biết châu Cam Tư không, đến giờ vẫn còn rất nghèo nàn chứ đừng nói là mười năm trước.
Một phần lớn của châu Cam Tư là đất Tạng Khang Ba, dân địa phương cực kỳ hung hãn, con đường đó thường hay xảy ra tai nạn, chặn đường, cướp bóc, án mạng xảy ra liên miên, anh nhớ là khoảng năm 2007 hay 2008 gì đó, chính phủ địa phương có ra sức chỉnh đốn một lần, tình hình mới chuyển biến tốt hơn đôi chút.
Lúc anh đi vào tuyến đường đó có thể coi như là thời điểm hỗn loạn nhất, xe công cũng không dám chạy, đương nhiên anh cũng không dám ngồi xe, con đường sứt sẹo kia, xe lật nhiều vô kể. Cộng thêm anh cũng không vội, anh quyết định từ từ đi, vậy nên tốn tám mươi đồng mua cái xe đạp hai tay ôm lấy cả Đại Giang, đặt bút ký cùng với cái túi đựng đồ của anh ở yên sau, còn mua một bộ quần áo chắp chắp vá vá của người Tạng, đội mũ da chó, mặt bôi đen sì, nhìn không khác người Tạng là mấy.
Anh cho cậu hay, Tiểu Phong Phong, cái này gọi là trí thông minh, trí thông minh sinh tồn, ai mà lại đi cướp của một kẻ nghèo như anh chứ đúng không? Cho nên cả con đường ấy thuận lợi khỏi phải bàn, dọc đường đi mấy người Tạng còn Trát Tây Đức Lặc với anh nữa kia, còn mời anh đến nhà uống trà bơ. Anh mà huênh hoang như chú mày, phóng xe ầm ầm đến thì chắc đã sớm bị cướp đến cái quần lót cũng không còn.
Anh nhớ hôm đó đi đến cửa Ô Tử, bình thường anh chỉ dắt xe chứ không đi, bởi vì khả năng thăng bằng của anh không được tốt, phi, tiểu não của anh phát dục tốt vô cùng cho nên anh không cưỡi xe đạp được.
Hôm đó vừa hay lại phải đi xuống một con dốc lớn, tiết kiệm sức bao nhiêu cậu nghĩ xem, cho nên anh quyết định cưỡi xe xuống, kết quả cưỡi một phát là toi, phanh của cái xe đểu kia không tốt, mới cua gấp một cái cả người cả xe đã văng ra rồi, người thì không sao, nhưng mà xe thì bị rớt xuống dưới vách núi, xe thì không nói làm gì, nhưng yên sau còn có bút ký của anh nữa, đó là mười mấy năm tâm huyết, tâm huyết đấy, cậu hểu không?
Anh quyết định bò xuống dưới tìm lại đồ của mình về, cái vách núi ấy dốc đứng nhé, lại còn cao nữa, không để tâm mà giẫm hụt một cái thì chết chắc, nhưng vì sự nghiệp của mình, anh không thể chùn bước được, anh liền túm cỏ cây đất đá mà bò xuống, bò khoảng hai giờ mới đến đáy, lúc tới nơi chân cũng đã mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Dưới dốc núi đó còn có cả loại xe vận tải lớn cũng bị lật xuống, đã hoen gỉ gần hết, chắc là gặp tai nạn giao thông không di chuyển được nữa, cũng có cả xe con, rồi quần áo rách bươm gì đó, có thể thấy con đường kia rất dễ gặp tai nạn, cái xe kia của anh cũng rớt chỏng gọng đấy, anh cũng chẳng cần nữa, anh chỉ muốn tìm cái bao tải kia của anh thôi, bên trong trừ bút ký ra còn có mấy món quần áo lương khô nữa.
Sau khi tìm được đồ rồi anh định đi lên, nào biết vừa mới nhấc mắt đã thấy cách đó không xa có hai con chó Tạng đang khịt khịt không biết là ngửi cái gì, Tiểu Phong Phong cậu biết rồi đấy, khi còn bé anh đã từng bị chó cắn nên khá là sợ chó, anh mới nhặt hai viên đá ném qua, đuổi chúng nó đi, sau đó đi qua nhìn, trong bụi cỏ kia vậy mà lại có người!
Lúc ấy anh hãi lắm, nhìn cách ăn mặc thì là người Hán, nam, đại khái khoảng ba bốn chục tuổi, nhìn lại thì cách đó không xa có một cái mô tô hỏng, anh đoán mười phần thì đến chín là cũng bị rơi từ trên kia xuống, thử kiểm tra thì mũi vẫn còn hơi thở, nhưng không thể di chuyển, thân thể đó mềm nhũn, anh đoán là ngã không nhẹ, cũng không cứu sống được, chẳng qua là nhất thời chưa tắt thở mà thôi.
Cậu nói xem anh phải làm sao? Anh đã học sơ cứu bao giờ đâu, cũng không có kinh nghiệm, núi non hoang vu, chẳng biết tìm ai để cứu mạng, anh đành phải nhóm đống lửa bên cạnh chỗ cậu ta, lấy nước đổ lên mặt cậu ta, vỗ mặt gọi cậu ta, giằng co một lúc lâu, cậu ta lại tỉnh thật, tinh thần cũng không tệ, còn có thể nói chuyện đôi ba câu, anh đoán không hề sai, đích xác là phóng xe nhanh lăn từ trên kia xuống, nằm dưới này phải hai ba ngày rồi, anh mà đến trễ một ngày, chắc chỉ thấy được người chết thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!