Thập Tam Nhạn bấm lại mấy lần, cuối cùng còn chuyển qua di động của Nhạc Phong để thử, điện thoại nhà Trần Lai Phượng trước sau vẫn không gọi được.
"Lần này thì không trách tôi được nhé, ý trời đúng không?" Thập Tam Nhạn ném di động lại cho Nhạc Phong, "Có việc ai lại không làm? Gọi được rồi mà còn bị ngắt, ngắt rồi gọi lại lại không được — Phong Tử, ông trời cố ý chặt đứt tơ tưởng của cậu đấy."
Nhạc Phong lẩm bẩm mắng gì đó, hai tay gối sau gáy, tựa trên ghế dựa ngửa đầu nhìn trần nhà.
Tâm trạng của Thập Tam Nhạn tốt trở lại, vừa ăn cơm vừa hỏi anh: "Mai tôi đưa cậu ra ngoại ô Cổ Thành chơi nhé? Hay là lái xe ra bờ ruộng dạo một chút?"
Nhạc Phong không nói gì, nửa ngày mới lười biếng đáp lại một câu: "Không có tâm trạng. Mai tôi về."
Thập Tam Nhạn nhất thời tưởng mình nghe nhầm, sau khi phản ứng kịp bèn đập đôi đũa xuống bàn, cơm cũng không ăn nữa: "Thằng ranh con này, cậu nói lại lần nữa tôi nghe xem nào?!"
Nhạc Phong chẳng hề sợ chị ta, chậm rì rì đáp lại một câu: "Tôi bảo ngày mai tôi về, nghe không hiểu sao?"
Thập Tam Nhạn tức đến run rẩy cả môi: "Cậu được lắm… đồ vô lương tâm, đến Cổ Thành chỉ vì mua miếng ngọc cho Miêu Miêu thôi hả? Không mua được ngọc thì phủi mông về? Vậy tôi thì sao? Còn không tính đến xem tôi nữa hả?"
Nhạc Phong ngồi thẳng người, cẩn thận nhìn Thập Tam Nhạn từ đầu tới chân một lượt, lúc mở miệng lại lần nữa, suýt nữa đã làm cho Thập Tam Nhạn tức đến vỡ bụng: "Đây không phải là đã xem rồi sao? Có xem nữa cũng chẳng mọc ra đóa hoa nào."
"Phong Tử cậu ép tôi phải ác lên đúng không?"
Nhạc Phong vậy mà lại bị chị ta làm cho vui vẻ, vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa trêu chọc chị ta: "Chị Nhạn Tử, cấp độ của chị thế nào tôi còn không biết hay sao? Chị ác lên?"
Một câu nói ra, âm cuối còn kéo dài, khinh thường không nói thành lời, Thập Tam Nhạn dữ dằn nói với bóng lưng Nhạc Phong: "Phong Tử cậu nghe cho kỹ đây, chị Nhạn Tử của cậu bình thường không ác, nhưng đã ác thì không phải là người…"
Thập Tam Nhạn nói được làm được, lúc Thạch Đầu ra ngoài đổ rác, cô đang xắn tay áo tháo bánh xe Nhạc Phong, bên cạnh bày đầy tua vít, dùi, vân vân,… đủ loại công cụ không gọi nổi tên, Thạch Đầu nhìn mà choáng váng: "Chị Nhạn Tử, chị đang làm gì thế này? Anh Phong mà nhìn thấy không phải sẽ phát điên sao?"
Thập Tam Nhạn nghe cậu ta nói mà cả người thư thái: "Điên mới tốt, chị chỉ sợ nó không điên thôi."
Sau đó lại sai Thạch Đầu: "Đổ rác xong ra ngoài cửa canh cho chị đi, nếu thằng ranh kia quay về, nhớ kêu lên một tiếng."
Thạch Đầu dạ một tiếng, ngoan ngoãn đứng ra ngoài canh chừng, cho đến khi Thập Tam Nhạn làm xong vẫn chưa thấy Nhạc Phong về, lúc ăn cơm chiều, vẫn chưa thấy bóng dáng Nhạc Phong đâu, Thập Tam Nhạn có chút mất kiên nhẫn, bảo Thạch Đầu gọi điện cho Nhạc Phong, Thạch Đầu gọi xong bèn quay lại báo cáo với cô: "Anh Phong bảo không về đâu."
Trái tim Thập Tam Nhạn thịch một tiếng: "Có nói đang ở đâu không?"
Sắc mặt của Thạch Đầu có chút mất tự nhiên, cố ý tránh né ánh mắt của Thập Tam Nhạn: "Không, không nói."
Thập Tam Nhạn trừng mắt, vỗ bàn một cái: "Cậu cũng muốn tạo phản phải không?"
Thạch Đầu sợ hết hồn, lập tức khai sạch, lúc khai còn biện bạch cho mình mấy câu: "Thật sự không nói ở đâu mà, nhưng bên cạnh em nghe thấy có tiếng con gái, nghe giọng như là A Điềm ở Đăng Hồng Tửu Lục."
Thập Tam Nhạn hít một hơi lạnh, lập tức nhức hết cả đầu: "Sao lại đụng phải A Điềm chứ?"
ng Hồng Tửu Lục là một quán bar ở Cổ Thành, A Điềm là ca sĩ ở đó, người cũ của Diệp Liên Thành, người trong lòng của Mẫn Tử Hoa — Cổ Thành chỉ lớn có vậy, không có cái gọi là công việc hay hiệu suất ăn mòn thời gian tinh lực của người ta, giữa nam nữ, quan hệ khó tránh khỏi phức tạp.
Thập Tam Nhạn đến với Diệp Liên Thành sau A Điềm, nhưng cô không phải là nguyên nhân khiến cho Diệp Liên Thành cắt đứt với A Điềm, nguyên nhân căn bản là Mẫn Tử Hoa — người anh em chí cốt học chung bốn năm đại học sau đó tốt nghiệp xong thì cùng đến Cổ Thành với Diệp Liên Thành, Diệp Liên Thành vô tình phát hiện ra tấm ảnh của A Điềm anh ta kẹp trong sách, sau khi xác nhận anh ta có tình cảm không bình thường với A Điềm xong liền ngửa bài với A Điềm, dùng câu mà anh ta nói với Thập Tam Nhạn sau này chính là: "Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, không thể vì một bộ quần áo mà tổn thương tình nghĩa tay chân được."
Lúc anh ta nói vậy tùy ý vô cùng, chẳng để tâm xem Thập Tam Nhạn có nghĩ nhiều hay không.
Thập Tam Nhạn ngoài mặt thì cười rất "phong độ", chỉ trộm nghiến răng ken két, rất muốn bộp lại anh ta một câu: "Có bản lĩnh anh cũng vứt bộ quần áo Tiểu Hạ kia đi đi!"
Tình cảnh đêm đó, Thập Tam Nhạn nhớ lại đến giờ vẫn rất khó xử, hôm đó có mưa, không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, cô ngủ lại Hạ Thành, trong phòng ngủ của Diệp Liên Thành. A Điềm vẫn đứng khóc dưới lầu, toàn thân bị mưa làm cho ướt sũng, Mẫn Tử Hoa ra ngoài che ô cho cô ta, cô ta cầm ô vứt qua một bên, quật cường ngẩng đầu nhìn căn phòng lộ ra ánh sáng màu kem của Diệp Liên Thành trên lầu.
Mẫn Tử Hoa sau đó thực sự không chịu nổi, chạy lên lầu vặn tay nắm cửa gõ thùm thụp lên cửa phòng Diệp Liên Thành, Diệp Liên Thành mắt điếc tai ngơ, nghiêng người dựa vào đầu giường, vô cùng nhàn nhã nghịch cái điều khiển ti vi trong tay, chuyển hết kênh này đến kênh khác, sau cùng vẫn là Thập Tam Nhạn ra mở cửa.
Cô nhớ Mẫn Tử Hoa vừa mở cửa đã vọt vào, mắt đỏ bừng như con thú bị chọc giận, nhào về phía Diệp Liên Thành rống lên: "A Điềm ở ngay dưới, cậu xuống giải thích rõ với cô ấy đi."
Diệp Liên Thành cười cười, thậm chí đến mí mắt cũng không buồn chớp: "Giải thích rõ rồi, có tụ có tan. Còn gì để nói nữa."
Mẫn Tử Hoa bốc hỏa: "A Điềm đang dầm mưa dưới lầu đấy! Diệp Liên Thành!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!