Chương 33: (Vô Đề)

Bởi uống rượu nên Thập Tam Nhạn ngủ đến 3 giờ chiều mới tỉnh, vừa dậy đã thấy lỗ mũi nghẹt nghẹt, đầu thì nặng trịch, sợ là tối qua bị cảm lạnh, vội vàng mở ngăn kéo uống hai viên Ngân kiều phiến*.

* Một loại thuốc chống cảm rất hiệu quả

Đẩy cửa sổ ra mới phát hiện thời tiết hôm nay đẹp lạ thường, trời xanh thăm thẳm, dãy núi xa xa vạch ra một vệt màu xanh nhạt ở chân trời, không biết là quán cơm nhà nào đang nổi lửa, mùi thức ăn xào nấu khiến cho lũ sâu đói trong bụng Thập Tam Nhạn ngọ nguậy, cô khoác đại một cái áo ngoài, vội vàng xỏ dép đi thẳng xuống phòng bếp.

Bình thường đến giờ này, trong phòng bếp đến cơm cặn canh thừa cũng chẳng còn sót — trong khách sạn có nuôi một chó một mèo, chó tên Sô cô la, mèo tên Kem Cốc, cơm thừa mọi ngày đều do chúng nó xử lý hết. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, chưa vào cửa phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm của cần tây.

Thập Tam Nhạn trong lòng vui vẻ, ba bước gộp làm hai chạy vào, Tiểu Mễ đang đổ thức ăn ra từ trong nồi, thấy Thập Tam Nhạn bước vào, đôi mắt cười lên thành hai vành trăng khuyết: "Bà chủ, chào buổi sáng."

Đã xế chiều đến nơi rồi, còn chào buổi sáng, Thập Tam Nhạn thầm xấu hổ, cũng chẳng quan tâm còn chưa đánh răng, vươn tay nhón lấy một sợi rau cần từ trong đĩa lên nhai: "Hôm nay sao giờ này mới làm cơm? Thạch Đầu đâu?"

Tiểu Mễ là nhân viên trong khách sạn, chưa đầy hai mươi tuổi, bình thường lo việc nấu cơm, thỉnh thoảng giúp việc cho bác gái dọn vệ sinh, con gái trẻ dáng dấp thanh tú, lại nghe lời, rất được Thập Tam Nhạn yêu quý.

"Cơm trưa ăn lâu rồi. Đây là làm cho anh Phong Tử, buổi sáng anh ấy lái xe dạo xung quanh một vòng, mang bao nhiêu đồ ăn tươi về."

"Anh… Phong Tử?" Thập Tam Nhạn cảm thấy một tia sét từ trên trời đang đánh úp xuống đầu, giọng nói cũng run rẩy, "Em gọi nó là anh?"

"Đúng vậy." Tiểu Mễ vẫn chưa nhận ra được ý tứ của Thập Tam Nhạn, "Sáng nay em nói chuyện với anh Phong Tử, anh ấy nói anh ấy lớn hơn em, chẳng phải nên gọi là anh sao? Không thì gọi là gì?"

Thập Tam Nhạn nghiến răng: "Gọi cháu nó!"

Vừa mới dứt lời, Nhạc Phong đã từ bên ngoài tiến vào, anh mới nghe được có nửa câu sau của Thập Tam Nhạn, có chút khó hiểu: "Gọi ai là cháu?"

Thập Tam Nhạn tức không thở nổi, xông lên véo tai Nhạc Phong, khiến Nhạc Phong đau đến mức kêu lên oai oái: "Ui da, ui da, chị Nhạn Tử, nhẹ chút, nhẹ chút!"

Sau khi tránh thoát, Nhạc Phong chắc là bị cô véo cho đau thật, sắc mặt có chút khó coi: "Vừa mới dậy đã phát điên rồi, chị đến thời kỳ mãn kinh rồi đúng không?"

Thập Tam Nhạn không để ý đến câu đâm chọc này của anh: "Cậu quen Tiểu Mễ à?"

"Quen chứ, vừa nói chuyện ban sáng xong, cô bé rất ngoan."

Thập Tam Nhạn nhìn chằm chằm anh: "Có ngoan hơn nữa cũng không cho phép ra tay, nghe chưa?"

Câu này thật thẳng thừng, mặt của Tiểu Mễ lập tức đỏ gay. Nhạc Phong giờ mới hiểu tại sao Thập Tam Nhạn lại nổi điên: "Nghĩ đi đâu thế, chị có bệnh không đấy?"

Thập Tam Nhạn không hề yếu thế: "Với kinh nghiệm từng trải của tôi, tôi dám nói là tôi không hề nghĩ nhiều. Từ hôm nay trở đi, cậu phải giữ khoảng cách ba mét với Tiểu Mễ, không được phép tùy tiện nói chuyện với con bé, càng không được cười với nó, nghe rõ chưa?"

Nhạc Phong đang dưng lại bị chị ta làm cho tức điên: "Sao phải thế, Đảng và nhân dân còn chưa cướp đoạt quyền lợi nở nụ cười của tôi, chị dựa vào cái gì mà cấm, dựa vào bộ dạng chị đẹp ấy hả?"

Nói xong, hình như còn cố ý muốn chọc giận chị Nhạn Tử, quay về phía Tiểu Mễ vô cùng kiểu cách vô cùng đáng ăn đòn cười một tiếng, cười đến mức khiến cho Thập Tam Nhạn tức không thở nổi, vươn tay đập một phát lên đầu anh.

Không đợi Nhạc Phong kêu đau, cô đã ra lệnh cho Tiểu Mễ: "Em gái, cách xa cái loại này ra một chút, nghe chưa?"

Tiểu Mễ vô cùng lúng túng, cúi đầu vò vò góc áo, nửa ngày mới nhả ra một câu: "Anh Phong Tử rất tốt mà…"

"Tốt cái lông!" Thập Tam Nhạn giậm chân, "Nhìn người không thể nhìn cái vỏ ngoài được, phải nhìn rõ bản chất! Chị nói em nghe, không thể ôm ảo tưởng với Phong Tử được, nó đã kết hôn từ lâu rồi em biết không? Có ba đứa con rồi, ở ngoài còn ba đứa con riêng nữa…"

Nhạc Phong nghe mà mặt mày xanh mét: "Chị Nhạn Tử, miệng chị chạy bằng đệm từ đúng không, có ai cay độc như chị không hả?"

Tiểu Mễ nhìn ra Thập Tam Nhạn phần lớn là đang bịa chuyện, mím môi cười vui vẻ.

Thập Tam Nhạn tức giận: "Đi đi, đi tìm Thạch Đầu mà chơi, chị có chuyện muốn nói với Phong Tử."

Mắt thấy Tiểu Mễ đã đi xa, Nhạc Phong liếc mắt nhìn Thập Tam Nhạn: "Chị Nhạn Tử, giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào với phụ nữ hết, chị đừng lôi những chuyện vớ vẩn này ra có được không?"

Thập Tam Nhạn cười tít mắt ngồi xuống bên cái bàn trong phòng bếp: "Sao lại một chút hứng thú cũng không có được? Liệt dương? Không ngóc lên được?"

Nhạc Phong im lặng một lúc lâu, dừng một chút, nhả từng chữ từng chữ qua kẽ răng: "Thẩm Gia Nhạn! Mẹ nó chứ, chị là phụ nữ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!