Chương 29: (Vô Đề)

Lông Gà thật sự không dám đến đài Thiên Táng, cuối cùng vẫn là Nhạc Phong đổi cho anh ta.

Lúc ra khỏi cửa mới nhận ra vấn đề, đi hết, ai sẽ trông quán đây? Nhỡ đâu mất đồ thì làm sao? Dù bây giờ khách ít, nhưng nếu có khách tới thì sao? Không có ai tiếp thì không được hay cho lắm.

Hàng xóm bên cạnh cũng không nhờ được, Mao Ca chạy đến phố đối diện nhờ Cường Ba giúp một tay.

Cường Ba rất nhiệt tình, bỏ việc lại đi theo Mao Ca, trước khi ra khỏi cửa lại bị người phụ nữ kia kéo lại, người phụ nữ Tạng kia khua tay múa chân với anh ta một lúc lâu, gương mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, Cường Ba chỉ lắc đầu.

Mao Ca thấy lạ: "Cô ấy nói gì thế?"

"Mai Đóa muốn đi trông quán hộ các anh, tiếng Hán của cô ấy không tốt, lúc nào cũng muốn luyện nói tiếng Hán với người ta." Cường Ba giải thích, "Nhưng mà không được, nhỡ làm trễ nải việc làm ăn của anh thì không ổn."

"Có người trông quán là được rồi, để ý nhiều vậy làm gì!" Bắt Cường Ba bỏ cửa tiệm lại đến nhìn quán cho mình, Mao Ca vốn đã rất ngại rồi, giờ nghe Mai Đóa đề nghị như vậy đúng là gãi trúng chỗ ngứa, "Vài ngày nay cũng không có khách mấy, nào có việc làm ăn gì to tát. Hơn nữa, Mai Đóa có thể nói mấy câu tiếng Hán, nếu không ứng phó được thật thì nói cô ấy bảo anh giúp một tay không được sao, dù sao cũng gần mà.

Cứ để Mai Đóa đi đi."

Mai Đóa nghe nửa hiểu nửa không, nhưng nhìn mặt đoán lời, cũng biết mình có thể đi, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, liên tiếp kêu lên: "Tôi được mà, tiếng Hán, được mà."

Bước đến cuối con phố chính, mỗi người một ngả, Lông Gà và Đầu Trọc vào hẻm núi, Mao Ca và Nhạc Phong đến đài Thiên Táng, con đường vào hẻm núi tương đối hiểm hóc, lương khô và các thứ đều đưa cho đám Đầu Trọc, hai bên đều mang theo di động và bộ đàm, đã bàn trước nếu tìm xong ở đài Thiên Táng rồi thì sẽ vào hẻm núi hội họp với đám Đầu Trọc.

Đài Thiên Táng cách thị trấn khá xa, phải đi qua hai triền núi, đài Thiên Táng nằm ở giữa triền núi thứ hai, lúc đi qua dốc núi thứ hai, cả hai liền nhặt cành cây làm gậy, Mao Ca còn cố ý nhặt thêm hai viên đá to bằng nắm đấm, đưa một viên cho Nhạc Phong: "Nếu có chó hoang tới, nhớ ném!"

Làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ, vị trí của đài Thiên Táng bình thường đã rất heo hút, lúc có Thiên Táng, trên trăm người tụ tập lại đương nhiên là náo nhiệt, nhưng một khi giải tán thì lại trở thành một nơi hoang vắng ít người, tuy nói Thiên Táng lấy việc "Ăn sạch" làm đầu, nhưng làm đi làm lại nhiều lần, máu thịt rải rác hấp dẫn đủ loại động vật ăn thịt, mà chó hoang là đứng hàng đầu, theo như lời của Thần Côn nói thì là, chó hoang ở Ca Nại toàn ăn thịt người, ăn nhiều thịt người, con ngươi đều biến thành màu đỏ như máu.

Kền kền được người dân Tạng tôn là Thần điểu, mỗi lần có Thiên Táng, người Tạng đều thổi ốc biển đốt lửa dâu tằm để "Mời" bọn chúng xuống, kền kền không thích ăn xương, để cho chúng ăn sạch xương, rửa sạch "tội nghiệt" cho người có tội, có lúc còn phải dùng búa để đập nát xương ra trộn lẫn với bơ sữa bò để dụ kền kền, nhưng chó hoang thì không được đãi ngộ như vậy — ăn quen thịt người lại ăn không đủ no, nhớ mùi, gan càng ngày càng lớn, có có lúc ngay cả người sống cũng dám động đến, hai năm trước thực sự đã xảy ra chuyện chó hoang bao vây tấn công người đi một mình gặm sống, cho nên người ở đây nếu không phải thời điểm Thiên Táng mà đi qua chỗ này, bình thường đều gọi bè gọi bạn, cầm gậy cầm đá kêu thét phô trương thanh thế.

Hôm nay tiết trời không tệ, hiếm khi có chút ánh mặt trời, nhưng trên triền núi toàn tuyết tan, đường lầy lội khó đi, lúc sắp đến giữa sườn núi thật sự đụng phải mấy con chó hoang đang đứng túm tụm ở chỗ xa, Mao Ca khá căng thẳng, một tay khua gậy, một tay kia thì cũng chuẩn bị tư thế ném, đám chó hoang kia nhìn qua phía này một cái, vậy mà lại quay đầu bỏ đi.

Mao Ca rất khó hiểu, hỏi Nhạc Phong: "Đám chó hoang này hoàn lương rồi à? Đổi tính?"

Sắc mặt Nhạc Phong có chút khó coi, không nói gì, Mao Ca nhất thời chưa nhận ra, vẫn còn tự mình suy đoán: "Hoặc là đã ăn đủ rồi, no…"

Nói đến đây thì đột nhiên im bặt, Ca Nại mấy ngày nay không hề có Thiên Táng, chó hoang lấy đồ ăn ở đâu ra? Trừ phi…

Mao Ca vội vàng lắc đầu, cố gắng rũ bỏ suy nghĩ chẳng lành ấy ra ngoài.

Lại đi thêm một đoạn nữa, đài Thiên Táng đã ở trong tầm mắt, xung quanh buộc đầy những chiếc phướn cầu nguyện ngũ sắc đã phai màu qua năm tháng, gió vừa thổi là bay lên phần phật, bên ngoài có chằng lưới sắt, để lại một lỗ hổng lớn để người ra vào, bên ngoài rào sắt là một đống quần áo —

- có câu trần trụi không chút vướng bận, người Tạng lúc đến đài Thiên Táng sẽ bỏ sạch quần áo của người chết đi, người thân cũng sẽ không mang đồ về nhà cho nên đều ném ở chỗ này, áo dài, giày, mũ da, nhiều vô số, không biết đã bị mưa quật gió thổi bao nhiêu lần, rũ ra hòa lẫn với đất bùn, giống như bị hư thối, tỏa ra một thứ mùi khó ngửi.

Có điều thứ mùi này so với mùi ở trung tâm đài Thiên Táng thì vô cùng bé nhỏ không đáng kể, giữa đài Thiên Táng là hai cột đá xanh cắm ngập xuống đất, bề mặt bóng láng, ở giữa hơi lõm xuống, trong chỗ hõm có máu thịt rời rạc, bên góc đặt một cái búa lớn, đúng như lời Lông Gà nói, bùn đất xung quanh đều nhuộm màu máu, đôi chỗ còn có một mẩu xương trắng nhô ra, vài con quạ đen đang rỉa thịt bên trong hõm đá, hoàn toàn xem nhẹ sự đến gần của người sống.

So với nơi khác, tuyết ở đây đã tan kha khá, hai người bịt mũi che miệng đi qua, nhìn một vòng quanh cột đá, lại cúi người xuống nhìn xung quanh, trên đất thật sự có vài dấu chân còn mới, kích cỡ khác nhau, còn có cả dấu chân của chó hoang chồng lên nhau lẫn lộn, trên cột đá và rìa đá đều có máu, từng mảng nâu thẫm chói mắt, màu bùn bên cạnh hình như cũng đậm hơn nơi khác một chút.

Trái tim Mao Ca đột nhiên trở nên cuồng loạn, anh ta liếc nhìn Nhạc Phong, cổ họng khô khốc đến kỳ lạ: "Nhạc Phong, nghe Mao Ca của chú nói một câu, cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù hậu quả của chuyện đó có là gì, thì việc này, đều không thể trách chú."

Nhạc Phong không nói gì, Mao Ca vỗ vỗ vai anh: "Đi, xem xung quanh một chút."

Hai người quay về theo đường cũ, lúc sắp ra đến cửa, Nhạc phong chợt dừng lại, anh nhìn về phía đống quần áo bỏ đi ở bên cạnh lưới sắt, sắc mặt có chút không ổn, trái tim Mao Ca thót lên một cái, cũng nhìn về phía bên kia: "Thấy gì à?"

Nhạc Phong không nghĩ đến chuyện trả lời, vươn tay nhấc lưới sắt lên, đạp vào miệng lưới trèo qua, bước nhanh về phía một nơi cách đó xa.

Mao Ca ngẫm thấy dáng người của mình muốn nhảy qua thì khá là khó khăn, bèn chậm rãi chạy ra lối ra, vòng một vòng mới chạy đến chỗ Nhạc Phong, đang định mở miệng hỏi anh, tầm mắt lại liếc thấy một thứ ở phía trước cách Nhạc Phong không xa, giật thót rùng mình một cái, bật thốt lên: "Đó chẳng phải là áo của Đường Đường hay sao?"

Là chiếc áo gió của Quý Đường Đường, màu hồng phấn xen lẫn màu tím đỏ, quả thật rất dễ thấy, chẳng trách Nhạc Phong có thể phát hiện ra nó giữa một đống quần áo, chiếc áo bị vo lại thành một cục, giống như đang bọc thứ gì đó — Mao Ca hơi hiểu tại sao Nhạc Phong lại không dám mở ra, ai mà biết bên trong đang bọc thứ gì, nhỡ đâu là thứ mình không muốn thấy thì sao?

Hai người cứ đứng yên như vậy, không ai nhắc đến chuyện mở ra, cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là do thứ mùi xung quanh quá ghê người, cũng có thể là do những cơn gió lạnh lẽo thổi qua quá mức tê buốt, Mao Ca không trụ được trước, anh ta dùng cùi chỏ huých Nhạc Phong: "Nói vậy là, cô bé kia đã đến đây?"

Nhạc Phong ừ một tiếng: "Đã tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!