Nhạc Phong không trả lời, cũng mặc kệ Thần Côn có online hay không, mở khung chat ra, gõ ba chữ qua trước: "Cút ra đây."
Đầu Trọc không đạt mục đích thề không bỏ qua: "Nói đi, tìm lão Thần Côn bất tử kia làm cái gì?"
Hỏi mãi hỏi mãi, cũng hiểu được mấy phần: "Chuyện của Đường Đường lại còn liên quan đến cả yêu ma quỷ quái nữa à?"
Nhạc Phong ừ một tiếng: "Đường Đường từng nói với người ta, cô ấy có khả năng thông linh?"
"Cô ấy biết thông linh?" Con ngươi của Mao Ca sắp trừng đến rớt ra, "Con bé đó? Thông linh?"
"Dù sao em cũng không tin." Nhạc Phong cười lạnh, "Nếu có khả năng giao tiếp với linh hồn thật, còn mất nhiều công sức để điều tra vụ án của Lăng Hiểu Uyển và Trần Vĩ như thế làm gì, gọi hồn hai người đó lên mà hỏi chẳng phải xong sao. Hơn nữa, lão Mao tử, chúng ta rong ruổi trên đường từng ấy năm, những chuyện kỳ lạ cũng đã từng gặp không ít, anh đã thấy có ai thực sự có khả năng thông linh chưa?
Đến ông Thần Côn kia, tự xưng là chuyên gia chó má gì đó, chẳng phải cũng là bốc phét ngoài miệng hay sao."
Trong lúc nói chuyện, cửa sổ chát bỗng rung lên một cái, trong khung chat hiện lên ba chữ: "Tiểu Phong Phong?"
Đầu Trọc và Lông Gà không đỡ nổi, phụt một tiếng phì cười, mặt của Nhạc Phong xanh mét, vươn tay túm Mao Ca lại: "Lão Mao tử, anh lên đi."
Mao Ca cố ý giở trò, từ từ gõ lại: "Tiểu Phong Phong không có ở đây, anh là Mao đại ca của chú đây."
Đầu kia nhanh chóng trả lời, còn kèm theo tiếng rinh rích vui vẻ của chim cánh cụt, bắn qua một emo mắt trái tim miệng chảy nước miếng, cộng thêm lời chào đón nhiệt tình: "Tiểu Mao Mao!"
Mao Ca ngay đến di ngôn lâm chung cũng không có, nháy mắt tử trận.
Đầu Trọc cảm khái vạn phần: "Tuổi bằng từng ấy rồi mà vẫn chưa bị bắt vào trại, nhất định là sai sót của bệnh viện tâm thần."
Mao Ca hồi hồn lại, tức không thở nổi: "Webcam đâu, lôi ra, đối với loại người không phải người này có thể dùng phương thức của con người để trao đổi hay sao?"
Lông Gà vội vàng bò qua quầy, mở ngăn kéo lấy camera và một đống dây nối, giắc cắm ra, Đầu Trọc nhìn Mao Ca, như đang suy ngẫm gì đó: "Mở webcam nói chuyện cũng vẫn là phương thức trao đổi của con người mà."
Đầu kia nhanh chóng chấp nhận lời mời chat webcam, tốc độ mạng ở đây không ổn định, hình ảnh xuất hiện rất chậm chạp, tám con mắt của đám Mao Ca nhìn chằm chằm lên màn hình, nhìn gương mặt đang cười toe toét bỉ ổi của Thần Côn dần dần hiện ra cùng với khung cảnh đằng sau, tiếp đó bắt đầu trao đổi.
"Đang ở quán net."
"Mới sáng ra đã ở đó, xem ra là thâu đêm rồi."
"Có thích đánh cuộc không, ăn bánh bao hay là mì úp, mười đồng."
"Ăn bánh bao."
"Bánh bao."
"Mì úp."
Cửa sổ video cuối cùng cũng hiện lên toàn bộ, Thần Côn tuổi khoảng bốn mươi, một đầu tóc xoăn, mới nhìn qua trông giống mấy ông chú Trung Đông, tai đang đeo tai nghe, tay bưng một bát mì, mặt mày hớn hở nhìn về phía mấy người bên này, Nhạc Phong chìa tay về phía Đầu Trọc và Lông Gà: "Mười đồng."
Đầu Trọc và Lông Gà tâm không cam, tình không nguyện tự mình móc túi giao tiền.
Trong lúc đó, Mao Ca và Thần Côn đã bắt đầu nói chuyện, vẫn nộ ký bất tranh* như trước: "Ông lại lên mạng chơi trò chơi suốt đêm với mấy đứa ranh con rồi, ông hơi bị triển vọng đấy!"
* lấy từ câu "ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ phân tranh", có nghĩa là cảm thấy buồn vì nỗi bất hạnh của người khác, tiếc giận thay cho người không biết đấu tranh
"Tôi làm sao mà giống chúng nó được, tôi chơi game cao cấp hẳn hoi!"
"Game gì mà cao cấp?" Lông Gà biết rõ từ góc độ này không thể nhìn thấy màn hình của Thần Côn được nhưng vẫn thò cổ ra, "Chính trị? Kinh tế? Quân sự?"
"Tìm cặp*."
* Chính là game Pikachu trong truyền thuyết ấy ":)")))
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!