Sau tiếng thét chói tai của Lông Gà chính là sự trầm mặc kéo dài, trong nhà không biết từ đâu bỗng vang lên một tiếng lạch cạch, khiến Đầu Trọc cả kinh nổi da gà đầy mình.
Nhạc Phong nhíu mày một cái, bước xuống từ cầu thang: "Rốt cuộc là thế nào? Lão Mao tử đâu, ăn thịt người là xảy chuyện gì? Cũng phải có đầu có cuối chứ."
"Tôi không biết." Lông Gà khoát khoát tay, vừa nãy la hét dùng nhiều sức quá, hiện giờ hoàn toàn mệt lả, "Lão Mao tử vẫn ở cửa tiệm đối diện, tôi nghe đến đoạn ăn thịt người là chịu không nổi nữa rồi, thần kinh tôi yếu, sợ nhất là gặp mấy chuyện biến thái. Hai người đều biết rồi đấy, hồi còn bé lúc xem thám tử Black Cat, lúc cô dâu bọ ngựa ăn thịt chú rể bọ ngựa, tôi đã gặp ác mộng mấy năm liền…"
Mắt thấy Lông Gà trong chốc lát có thể còn chưa ngừng nói những câu lảm nhảm chẳng đầu chẳng đuôi này, Nhạc Phong nói với Đầu Trọc: "Tìm thẳng lão Mao tử mà hỏi đi, Lông Gà, anh trông quán."
Lúc đi tới cửa, Nhạc Phong bỗng quay đầu lại, cười xấu xa nhìn Lông Gà: "Cẩn thận đấy, đừng để đến lúc về phải mở nồi ra mới tìm được anh."
Lông Gà trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại, sau khi hiểu ra liền bi phẫn vô cùng: "Nhạc Phong, cả nhà cậu, cả nhà cả nhà cậu!"
…
Tầng một của cửa tiệm đối diện với quán trọ Mao Ca là một cửa hàng bán đồ trang sức lưu niệm của người Tạng, trong tiệm có một người phụ nữ dân tộc Tạng đang ngồi, gương mặt ngăm đen phiếm hồng, tay đang xỏ hoa tai hổ phách, mỉm cười vui vẻ với Đầu Trọc và Mao Ca vừa bước vào cửa, Nhạc Phong và Đầu Trọc dù đang vội nhưng cũng biết lễ nghi của dân tộc Tạng, vội vàng chắp tay lại: "Trát Tây Đức Lặc."
"Trát Tây Đức Lặc!" Người trả lời lại là người đàn ông đang nói chuyện với Mao Ca, áo da dê giắt bên hông, để lộ nửa bả vai phải, rất nhiệt tình chào hỏi Nhạc Phong và Đầu Trọc.
Mao Ca quay đầu lại giới thiệu: "Bạn thân của anh, Cường Ba."
Nhạc Phong gật đầu một cái với Cường Ba, coi như chào hỏi, sau đó nháy mắt với Mao Ca: "Chuyện đó.. đó, là thế nào?"
So với Nhạc Phong, Đầu Trọc thẳng thừng hơn nhiều: "Lông Gà sao lại thành ra như thế? Ăn thịt người, ai ăn thịt người?!"
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt của Cường Ba lập tức trở nên khó coi, người phụ nữ Tạng kia không hiểu tiếng Hán mấy, nhưng mấy chữ "Ăn thịt người" lại nghe rất rõ ràng, vô cùng bất an đứng dậy.
Mao Ca trừng Đầu Trọc: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, đồ tham ăn!"
Đầu Trọc đang dưng lại bị mắng, nhất thời có chút phẫn nộ.
Mao Ca gật đầu một cái tỏ vẻ xin lỗi với Cường Ba, kéo hai người Nhạc Phong đến góc tường: "Buổi sáng hỏi một lượt rồi, cũng thật trùng hợp, gã A Khôn đó trước kia ở ngay trên lầu của Cường Ba."
"Trước kia?" Nhạc Phong nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, "Giờ không ở?"
"Không ở từ lâu rồi. Cũng không biết tên đầy đủ là gì, chỉ biết hay gọi là A Khôn, là người Hán, đến Ca Nại làm ăn phát tài, buôn Đông trùng hạ thảo, hàng năm đến mùa là vào đất Tạng ở một thời gian, mua lại Đông trùng hạ thảo với giá thấp từ dân Tạng, cũng không biết là đầu cơ trục lợi đi đâu, dù sao cũng kiếm được khá tiền."
"Lại chẳng, lời to ấy." Đầu Trọc chậc chậc mấy tiếng, "Đông trùng hạ thảo ở bên này dễ kiếm, hợp tác với bến xe bên kia cũng chỉ mất 8 đến 10 đồng một cây, cứ thử đến mấy cửa hàng sang trọng ở Bắc Kinh Thượng Hải xem, giá trên trời ấy, làm ăn như vậy, tiền còn không đổ vào như nước hay sao."
Nhạc Phong vô cùng câm nín trước sự lạc đề của Đầu Trọc, trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi thúc giục Mao Ca: "Vậy sau đó thì sao?"
"Nghe kể là gã A Khôn này có một đứa em trai, vẫn ở bên Thanh Hải, năm nọ đột nhiên đến tìm gã nhờ vả, còn chưa ở được hai ngày, công an bên kia đã đến tận cửa bắt em trai hắn lại. Nghe nói là đã phạm vào tội không nhỏ, sau đó lại có người quen với đồn công an ở đó ngầm hỏi thăm, bên đó cũng không nói rõ lắm, chỉ bảo là đã động đến mạng người, dường như có nhắc đến chuyện em trai hắn ăn thịt người nữa.
Cái thằng Lông Gà nhát chết kia, vừa nghe thấy hai chữ ăn thịt người đã nôn thốc nôn tháo, như bị thần kinh ấy, chạy còn nhanh hơn sói, cản cũng không được."
"Thế A Khôn đâu? Sau khi em trai hắn bị bắt, hắn đi đâu?"
"Đâu dám ở tiếp, khi đó ở Ca Nại ít người, dân Tạng rất kiêng kị chuyện này, nhìn hắn như nhìn yêu ma quỷ quái vậy, hắn cũng không ở lại nữa, chắc là đổi nơi lấy Đông trùng hạ thảo khác rồi. Phòng vẫn để trống."
"Vậy hắn có từng quay lại không?" Nhạc Phong cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Không." Mao Ca lắc đầu, "Nhưng phòng này coi như là hắn thuê, nghe nói lúc ấy ký hợp đồng thời gian khá dài, mặc dù người không có ở nhưng cũng không tiện mang căn phòng đó ra sử dụng, hình như chìa khóa vẫn còn ở trong tay gã đó, đúng không Cường Ba?"
Câu cuối là nói với Cường Ba, Cường Ba gật đầu một cái, người phụ nữ Tạng kia tò mò dùng tiếng Tạng hỏi Cường Ba chuyện gì, Cường Ba trả lời một câu, cô ta lại huyên thuyên khoa tay múa chân nói nửa ngày, dừng một chút, Cường Ba nhìn qua Mao Ca: "Cô ấy nói ngày hôm qua cũng có một cô gái người Hán đến hỏi về căn phòng trên lầu, cũng ở quán trọ của các anh."
"Cô gái người Hán? Đường Đường?" Trái tim Nhạc Phong đập thịch một tiếng. "Cô ấy hỏi những gì?"
Cường Ba còn muốn làm phiên dịch, người phụ nữ kia lại thích thú vì có thể luyện tập tiếng Hán, vô cùng khó khăn lắp ba lắp bắp: "Cô ấy nói, ở trên, người ở. Tôi nói, không. Không ở."
Chị ta vừa nói vừa khoát tay, Nhạc Phong gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, người phụ nữ kia nhất thời tỏ ra vô cùng vui sướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!