Nhạc Phong trầm mặc một lúc, bên ngoài gió lại bắt đầu thổi mạnh hơn, quật vào tấm chắn trên mái hiên kêu lên ken két, từ hành lang, trùng hợp có thể nhìn thấy được hai cánh cửa ở đằng trước và đằng sau, cửa sau xây gần đống củi bên cạnh nhà bếp, cửa gỗ đơn sơ, phần dưới chắp chắp vá vá gió lùa qua được, then cửa đã được chốt, gió ở bên ngoài đập vào, chốc chốc lại vang lên những tiếng lách cách.
Mất một lúc lâu, cả hai không nói gì, tầm mắt đều bị tiếng động từ cánh cửa sau thu hút, tựa hồ chỉ sau một khắc, sẽ có kẻ phá cửa mà vào.
Trong khoảng lặng, Nhạc Phong bỗng lên tiếng: "Đường Đường, kể cho tôi nghe đi."
"Kể cái gì?" Quý Đường Đường quay lại nhìn anh.
"Toàn bộ chuyện này." Nhạc Phong vươn tay cầm lấy khẩu súng gác trên tường đặt ngang đầu gối, túm lấy một góc vải bắt đầu lau nòng súng, "Cho dù có dính đến điểm bí mật không thể nói ra được của cô, thì ít nhất, cô cũng phải cho tôi biết đại khái, hơn nửa đêm tôi không ngủ, vác súng ra chịu lạnh ở trong cái hành lang này, rốt cuộc là vì thứ gì chứ?"
"Không phải vì Miêu Miêu hay sao?" Quý Đường Đường cố ý giả ngu, trước khi Nhạc Phong sầm mặt xuống định trừng cô, phì cười một tiếng, "Đùa chút thôi mà, làm gì mà nóng vậy."
Cô giơ chai rượu Thanh Khoa ra trước mắt, mượn ánh đèn lờ mờ nhìn rượu trong chai sóng sánh sóng sánh, xem tình hình dường như cũng không định trả lời câu hỏi của Nhạc Phong, Nhạc Phong biết tính tình của cô, cũng đã chuẩn bị tâm lý cô sẽ né tránh, đúng vào lúc sắp hết hy vọng với câu trả lời của cô, Quý Đường Đường lại lên tiếng.
"Tôi đến Ca Nại là vì chuyện của Lăng Hiểu Uyển, hy vọng có thể tìm ra được kẻ đã hại cô ấy, tôi nghĩ, đây cũng là tâm nguyện của người nhà cô ấy."
"Cô được người nhà cô ta ủy thác? Cô là cảnh sát? Thám tử? Thám tử tư?"
Quý Đường Đường không trả lời thẳng: "Anh cảm thấy như thế nào thì là thế ấy đi."
"Vậy xem ra đều không phải rồi." Nhạc Phong nhún nhún vai, "Sau khi Lăng Hiểu Uyển mất tích, cảnh sát Ca Nại đã tập hợp chúng tôi vào hẻm núi tìm một lượt, vẫn không tìm thấy. Cảnh sát còn chưa kết luận cô ta đã chết, cô lại có thể xác định được cô ta chết rồi sao? Lại còn bị người ta hại chết nữa?"
Quý Đường Đường nhìn anh: "Anh có muốn nghe tôi kể nữa không đây?"
Hỏi mà cũng không cho hỏi, Nhạc Phong căm tức, sau đó bực bội nói: "Mời ngài."
"Sớm hôm đó lúc vào hẻm núi, đúng là tôi đã gặp Trần Vĩ. Cậu ta gần như mất tích ngay trước mắt tôi, cho nên sau đó tôi vẫn luôn tìm kiếm cậu ta, bao gồm cả buổi tối hôm tôi đến Cách Tang* ở. Trễ hơn một chút, tôi biết cậu ta đã chết…"
"Từ từ," Nhạc Phong nghe mà hết hồn, không kìm được ngắt lời cô, "Sau đó sao cô có thể biết được cậu ta đã chết? Cậu ta chỉ mất tích trước mặt cô thôi, đâu phải là chết ngay trước mắt cô. Còn nữa, cái gì gọi là mất tích ngay trước mắt cô chứ? Đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, nếu cậu ta mất tích, tại sao cô không nói gì? Cô phải báo cảnh sát trước chứ?"
Quý Đường Đường thở dài, ngửa đầu lại tu một hớp rượu: "Anh hỏi nhiều như vậy, bảo tôi nói thế nào đây?"
"Được rồi, đừng uống nữa." Nhạc Phong đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay giật lấy chai rượu, "Cô uống say, làm sao mà kể chuyện cho tôi nghe được?"
Quý Đường Đường vẫn không nhúc nhích, tay phải vẫn còn giữ nguyên động tác cầm chai rượu, cô nhìn bàn tay trống rỗng, đột nhiên có chút khó chịu, thấp giọng nói một câu: "Nhạc Phong, đây không phải chuyện cổ tích."
Nhạc Phong nhanh chóng ý thực được giọng điệu của mình quá đỗi ngả ngớn, hoặc có lẽ, anh còn chưa thực sự cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của vấn đề — đây không phải là chuyện vặt vãnh như ngã vập đầu gãy chân, Quý Đường Đường mặc dù nói ra rất bình thản, nhưng mới đó đã đề cập đến tận hai mạng người, một mình cô, rốt cuộc làm sao đối mặt được với chuyện này?
"Vậy ban ngày, vết thương trên mặt và cổ cô, đều do đối phương gây ra? Bọn chúng biết cô biết chuyện cho nên hạ thủ với cô?"
Quý Đường Đường khẽ gật đầu một cái.
Nhạc Phong im bặt.
Vết thâm tím ở khóe mắt cô còn rất rõ ràng, vết thương ở khóe miệng đã bắt đầu kết vảy, biểu cảm trên mặt thản nhiên, thản nhiên đến mức có chút hờ hững.
Nhạc Phong nhìn cô, tưởng tượng những áp lực mà cô phải chịu đựng cùng với những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cô không biết vì nguyên nhân gì mà lại không thể đứng ngoài một bí mật liên quan đến mạng người, một thân một mình đi dò xét chân tướng, dù có bị bọn họ hiểu lầm cũng không biện bạch hay giải thích dù chỉ một câu. Hôm nay ở trong hẻm núi, có thể cô đã dạo qua một vòng giữa sự sống và cái chết, sau khi trốn thoát lại không thể nói ra mọi ấm ức hay khổ sở với bất cứ người nào, cũng không thể khóc toáng lên mà phát tiết cho thỏa thích. Tiếp đó nữa thì sao? Anh xông vào, chỉ tay vào mặt cô mắng một trận, thậm chí còn ra tay…
Trong lòng Nhạc Phong chợt dấy lên một sự biến hóa lạ thường, không rõ là khổ sở, hối hận, áy náy hay là thứ gì khác, nếu cô ấm ức mà khóc lóc, hay là vẫn đối chọi gay gắt gây gổ với anh như trước kia, trong lòng anh có lẽ còn được dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cố tình cô lại tỏ ra thản nhiên thờ ơ như vậy, một người phải trải qua bao nhiêu trắc trở, chịu đựng bao nhiêu nỗi uất ức mới có thể mỉm cười cho qua trước tình cảnh như thế?
Tuổi cô cũng không lớn hơn Miêu Miêu là bao, cũng đáng được nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều che chở, rốt cuộc là vì sao, cuộc đời của mỗi người lại chênh lệch lớn đến vậy?
Nhạc Phong càng nghĩ càng khó chịu, khóe mắt lại có chút cay cay.
Quý Đường Đường bị ánh mắt và sự biến hóa trên gương mặt của anh làm cho sờ sợ, cô có chút bối rối, nhìn anh lạ lùng: "Nhạc Phong, anh làm sao thế?"
Nhạc Phong lắc đầu, thở dài thườn thượt, đè nén sự chua sót trào dâng trong lòng xuống, sau đó cười cười: "Không sao cả. Đường Đường, cô lại đây."
Quý Đường Đường chẳng hiểu làm sao, ngồi xích lại gần anh, Nhạc Phong vươn tay ra, ôm lấy cô từ đằng sau, siết chặt cô một cái, ghé vào bên tai cô nói một câu: "Đường Đường, cô là một cô gái tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!