Đến giờ phút này, Hiểu Giai mới nhận ra biểu hiện của mình lúc nãy hoang đường thế nào, mắt thấy Mao Ca có khuynh hướng phóng đại sự hiểu lầm, cô vội vàng tiến lên một bước lấy công chuộc tội: "Không phải không phải, đây là do Đường Đường tự ngã."
"Ngã?" Đầu Trọc chen từ sau lưng Mao Ca lên, nhìn một lúc lâu về phía Quý Đường Đường, sau đó liếc Hiểu Giai một cái, "Câu này chắc cũng chỉ gạt được cô thôi nhở? Ngã với bị đánh mà cũng không phân biệt được, thế này mà là ngã sao?"
Quý Đường Đường thở dài trong lòng: Đám Mao Ca Đầu Trọc kiến thức rộng rãi, cách nói "Ngã bị thương" quả nhiên cũng chỉ gạt được Hiểu Giai.
"Bị đánh…" Hiểu Giai lập tức hồ đồ, "Ai lại đi đánh Đường Đường chứ?"
Không nói thì thôi, lời vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Nhạc Phong một lần nữa.
Quý Đường Đường không ngờ mọi chuyện lại tiến triển một cách tức cười đến thế, đang do dự có nên đứng ra giải thích đôi câu hay không: nếu cô nói không phải là do Nhạc Phong đánh, mọi người nhất định sẽ hỏi trong hẻm núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô phải giải thích thế nào? Nhưng nếu không giải thích, Nhạc Phong chẳng phải là quá oan uổng?
Nhất thời cô tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết trầm mặc không nói gì.
Mà trong cái nhìn của những người khác, sự trầm mặc của cô thể hiện vẻ cam chịu.
Đầu Trọc nhìn Quý Đường Đường một chút, lại nhìn Nhạc Phong, miệng há thành hình chữ O, đến lúc kịp phản ứng lại, đấm ngay một phát lên bả vai Nhạc Phong: "Không phải chứ, cậu tởm quá rồi đấy, dù sao cũng không thể đánh phụ nữ được."
Nhạc Phong ăn một đấm của anh ta, chợt nổi giận: "Tôi ngứa mắt cô ta, không được à?!"
Nói xong nhanh chóng gạt nắm đấm của Đầu Trọc ra, quay người sải bước bỏ đi, để lại một đám người trong phòng hai mắt nhìn nhau, sau mấy giây sững sờ, Miêu Miêu nhấc chân đuổi theo.
Quý Đường Đường không ngờ Nhạc Phong lại trả lời như vậy, trong kinh ngạc còn có sự cảm kích xen lẫn buồn cười, cô từ từ chống giường đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa khóe miệng một cái — vừa nãy ngã như vậy, hình như bị va phải, khóe miệng đau rát.
Đầu Trọc mở miệng đầu tiên, không kìm được mà khác hẳn với lúc trước, thái độ lần này vô cùng khách khí: "Đường Đường, cô xem chuyện này…"
Anh em nhà mình đánh người ta, anh ta cũng nên hòa giải hòa giải mới phải.
Vừa nói còn vừa dùng mắt ra hiệu cho Lông Gà, ý tứ là: đừng có để mình tôi lo lắng, ông cũng lên đi, nói hai câu dễ nghe thì chết à?
Lông Gà hiếm khi lại tâm lý tương thông với Đầu Trọc, hắng giọng một tiếng, đang định bước lên trước — còn chưa bước xong, thân thể nhoáng một cái đã bị Mao Ca kéo lại.
"Hai đứa đừng đứng đây nữa, để cho Đường Đường nghỉ ngơi. Hiểu Giai, cô và Vũ Mi ở đây cùng cô ấy đi, đã ra bên ngoài, cũng nên quan tâm nhau một chút."
Dứt lời thì vừa kéo vừa túm, lôi Lông Gà và Đầu Trọc ra ngoài.
Đầu Trọc rất chi là không phục, suốt đường đi đều cố gắng tránh thoát khỏi vuốt sói của Mao Ca: "Ai da ai da, lão Mao tử, em đang nói giúp cho Nhạc Phong mà, chọc đến anh à? Thằng thối tha này đánh người anh có biết không hả? Anh xem, Quý Đường Đường không nói gì, chưa biết chừng trong lòng đang tính xem trả thù Nhạc Phong thế nào. Mấy người đến từ thành phố lớn này, hơi một tí là muốn kiện lên tòa, anh có biết không hả…"
Đang nói đến đây, đã bị Mao Ca đập mạnh một cái lên đầu, khiến cho trước mắt biến thành màu đen.
Đầu Trọc còn chưa kịp bốc hỏa, Mao Ca đã cả giận trước: "Chú mày là heo à, như thế mà có thể là do Nhạc Phong đánh sao? Anh em nhà mình mà chú còn không hiểu hay sao? Nhạc Phong đã đánh phụ nữ bao giờ chưa? Hơn nữa, trong phòng Đường Đường chú không ngửi thấy mùi cồn à? Nhạc Phong đánh cô ta mà lại còn lấy cồn về cho cô ta xoa vết thương sao? Nó có bệnh à?"
"Vậy Nhạc Phong… đó rõ ràng là… thừa nhận." Đầu Trọc có chút hoang mang.
"Cho nên mới bảo là có gì đó không ổn, rõ ràng không phải chú ấy đánh, tại sao lại thừa nhận, tại sao nhỉ?"
"Chẳng lẽ… có gian tình?" Lông Gà vẫn bị túm đi bấy giờ chợt buông một câu dí dỏm nhạt thếch.
Mao Ca hoàn toàn không còn gì để nói, sau một lúc lâu, anh ta định nghĩa hai người: "Hai đứa chúng mày chính là heo, hai con heo!"
Có thể là do hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đêm xuống rất nhanh, bởi vì còn dư lại nhiều thịt nướng nên bữa tối cũng không phải thu xếp thêm gì nữa, tất cả mọi người đều ăn thịt nướng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm trà bơ, Miêu Miêu không quen ngửi mùi bơ, ngồi cùng với Nhạc Phong tận trong góc, thấp giọng nói gì đó. Vũ Mi ngồi gần cửa sổ, câu được câu chăng tán dóc với Hiểu Giai, nhưng rõ ràng là lòng không yên, ánh mắt thường hay đảo qua góc nhà.
Sau mấy lượt như vậy, Hiểu Giai không vui, vươn tay gõ lên mặt bàn: "Này này, vẫn còn vương vấn nữa à, cậu còn chưa từ bỏ hả?"
Vũ Mi mất tự nhiên, mượn chuyện lấp liếm qua: "Nào có, tôi đang thấy lạ, đang yên đang lành sao Nhạc Phong lại phải đánh Đường Đường chứ?"
Vừa nhắc đến chuyện tồi tệ này Hiểu Giai lại thấy đầu sưng vù: Quý Đường Đường từ lúc quay về từ hẻm núi đã bị thương trên mặt rồi, như vậy hẳn không thể là do Nhạc Phong đánh. Nhưng Nhạc Phong lại thừa nhận ngay trước mặt mọi người, điều này thể hiện đích xác là do anh ta đánh. Nhưng thế thì không hợp lý, chẳng lẽ lúc Quý Đường Đường còn ở trong hẻm núi đã bị anh ta đuổi theo đánh rồi?
Hiểu Giai chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, sáng suốt quyết định không dây vào chuyện này, chỉ cúi đầu nghịch di động, nghịch được một lát lại ngẩng đầu nhìn Vũ Mi: "Máy bay đã đặt ngày mai rồi, ngày mai cho dù có thế nào cũng phải đi đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!