Chương 136: (Vô Đề)

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Ương Tông đang ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường rũ mắt niệm kinh, chuyển kinh luân trong tay không ngừng đong đưa, đây là một tiểu Lạt Ma trẻ tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại vài phần tính cách trẻ con, Lạp Mỗ ngồi ở trên giường, hai tay áo của Tạng bào(*) đều được kéo xuống vắt bên hông, bím tóc kết rất dài, trên bím tóc cài vô số ngọc lam, hổ phách, san hô đỏ, làn da của cô so với các cô gái dân tộc Tạng trắng hơn rất nhiều, trên tóc lại được những đồ trang sức màu sắc rực rỡ này tô điểm, càng thêm xinh đẹp.

(*) Trang phục dân tộc Tạng

Lạp Mỗ ban đầu còn ôm gối nhìn Ương Tông niệm kinh, cuối cùng vẫn không chuyên tâm, nhìn thấy Phật sống Tang Châu đi vào, duỗi tay đẩy Ương Tông, Ương Tông sững sờ một chút, cậu là đệ tử Tang Châu, nhìn thấy sư phụ, nhanh chóng cung kính lễ độ đi lên hành lễ, sau khi Phật sống Tang Châu đáp lễ, nhìn Lạp Mỗ dáng vẻ đề phòng, không nhịn được cười nói với Ương Tông một câu: "Lạp Mỗ lại không nhận ra ta rồi."

Ở trước mặt sư phụ, không hiểu sao Ương Tông luôn lo lắng khẩn trương, giọng điệu của Phật sống Tang Châu rõ ràng hòa hoã, cậu cũng không dám lỗ mãng nói đùa: "Ban đầu Lạp Mỗ cũng không nhận ra con, hai ngày nay đã tốt hơn một chút. Giống như trước đây, cô ấy sẽ từ từ nhớ lại. Nhưng bác sĩ nói, thân thể của cô ấy không tốt, phải lập tức trở về Hán địa nghỉ ngơi điều dưỡng."

Phật sống Tang Châu khẽ gật đầu, tiến đến cạnh giường ngồi xuống, Lạp Mỗ cảnh giác dịch về phía sau một chút, Ương Tông đi lên dùng tiếng Hán nhỏ giọng nói với cô: "Lạp Mỗ, đây là sư phụ, cô đã từng gặp rồi."

Phật sống Tang Châu không vội nói chuyện với Lạp Mỗ, hỏi Ương Tông: "Sao ta vừa mới đi, liền xảy ra chuyện rồi?"

"Hai ngày trước những người Đa Mã kia đưa Lạp Mỗ tới chùa, Lạp Mỗ nói đến lịch năm mới của người Hán bọn họ, phải vì những người thân đã mất cúng bái trăm ngọn đèn bơ, ba ngày đầu cô ấy muốn tự mình trông coi, cho nên chúng con giữ cô ấy lại trong chùa, bảo những người Đa Mã kia ba ngày sau tới đón. Lúc đầu không có chuyện gì, đến ngày cuối cùng, sau nửa đêm, Lạp Mỗ nói với con cô ấy muốn gọi điện thoại."

"Sư phụ người cũng biết, người Đa Mã hiện tại còn chưa ổn định, luôn du mục ở Tạng Bắc, cách mấy tháng mới tới chùa một lần, bình thường ở trên thảo nguyên, không có điện thoại cũng không trao đổi bưu kiện, con nghĩ, có lẽ Lạp Mỗ muốn liên lạc với một người bạn ở Hán địa, thời gian quá muộn, không thể lên trấn mượn điện thoại, con liền để cho cô ấy dùng điện thoại trong phòng sư phụ."

"Sau khi điện thoại tiếp thông, tinh thần cô ấy liền không tốt, cô ấy nói số điện thoại này trước đây cô ấy luôn gọi, nhưng từ trước đến nay đều là tắt máy, lần này đột nhiên gọi được, đợi một lúc lại không có người tiếp, con khuyên cô gác máy, cô ấy không đồng ý, kiên trì muốn nghe bên kia tiếp điện thoại, còn nói, có thể số điện thoại này đã bị thu hồi, giao cho người mới sử dụng."

"Sau đó điện thoại nối thông, thời gian rất ngắn, cũng không biết cô ấy nói gì đó, rồi đột nhiên ném điện thoại nói nhức đầu, càng lúc càng dữ dội, con hoảng hốt, đánh thức hai vị sư huynh dậy, y theo phương pháp lúc trước niệm kinh cho Lạp Mỗ, ai biết đến khi trời sáng, tình hình của cô ấy cũng không tốt lên, sau khi người Đa Mã đến, chúng con liền đưa Lạp Mỗ đến bệnh viện trấn, người Đa Mã không hiểu tiếng Hán, cộng thêm sư phụ đúng lúc ở gần đây, chúng con liền cùng nhau tới, chùa Tang Trát đã đóng cửa, chúng con biết tiếp theo đây sư phụ muốn đi Potala hành hương, nếu như cần người, chúng con đều có thể đi theo."

Câu nói cuối cùng, cậu nói vô cùng nhỏ, người dân Tạng, suốt đời đều lấy việc có thể chiêm ngưỡng Potala một lần làm vinh, trong lòng Ương Tông, thật sự là rất muốn đi, các vị sư huynh nhất định cũng giống nhau, bằng không vì sao đều vội vàng đến đây như vậy, nhưng nếu Phật sống Tang Châu đã không nói, cậu cũng không dám nhắc đến quá nhiều, chỉ là hàm súc nói nếu như cần đều có thể đi theo.

Phật sống Tang Châu mỉm cười: "Đã đến đây rồi, đều là ý nguyện của Phật tổ, vậy thì chúng ta cùng nhau đi đi. Ngoài Potala, ta còn muốn đi Tu viện Sera gặp giáo hữu, biện kinh của Tu viện Sera nổi danh đất Tạng, các con sẽ học tập được rất nhiều."

Ương Tông quá đỗi vui mừng, hai vị bào tăng Lạt Ma bên cạnh là sư huynh, biểu hiện không rõ ràng như cậu, nhưng dĩ nhiên là cũng vui mừng nhướng mày, mấy người dân Tạng Đa Mã kia lộ vẻ mặt hâm mộ, sau khi từng người vỗ tay, đều nói một câu Trát Tây Đức Lặc.

Lúc Phật sống Tang Châu cùng Ương Tông nói chuyện, toàn bộ đều nói bằng tiếng Tạng, đến khi nói chuyện với Lạp Mỗ, lại chuyển thành tiếng Hán, hỏi cô: "Lạp Mỗ, ở Hán địa còn bạn sao?"

Lạp Mỗ không lên tiếng, thẳng đến khi Ương Tông đưa mắt ra hiệu, cô mới nói một câu: "Không có."

"Lạp Mỗ, cô bị bệnh rồi, cô không thể quay lại Đa Mã."

Thái độ của Lạp Mỗ rất kiên quyết: "Tôi sống ở Đa Mã, tôi muốn về Đa Mã."

Giọng điệu Phật sống Tang Châu rất ôn hòa: "Lạp Mỗ, cô là người Hán, cô không nhớ người ở quê hương sao? Cô có thể trở về thăm bọn họ, tĩnh dưỡng một thời gian, nếu thật sự nhớ Đa Mã, lại quay về."

Viền mắt Lạp Mỗ dần đỏ lên, ngừng lại một lúc, cô mới nói: "Chỉ còn lại một mình tôi, trong nhà không có ai, tôi không muốn trở về, tôi không muốn gặp người Hán."

Nói xong, cô lại không để ý tới Phật sống Tang Châu, một mình lui đến đầu giường, đem chăn ở bên cạnh kéo vào trong lòng, kéo một hồi liền khóc nức nở, Ương Tông nói: "Lạp Mỗ không nhớ ra, nhưng cô ấy lại không muốn quay về, sư phụ, chẳng phải người nói mỗi người đều có chuyện cũ muốn giấu kín sao, nếu như cô ấy không muốn nói ra, Phật cũng không hi vọng chúng ta truy hỏi.

Có thể là cô ấy ở Hán địa thật sự không có bạn bè."

Phật sống Tang Châu nhếch môi không lên tiếng.

Lần đầu tiên gặp Lạp Mỗ, khoảng chừng là một năm trước đây, lúc ấy có một chiếc xe chở vật liệu xây dựng đến Ali đi qua chùa Tang Trát, để cô xuống xe, cô không có hành lí, tinh thần rất xấu, ở nơi Tang Trát hầu như không có người Hán cư trú này trông vô cùng nổi bật, cô hỏi dân địa phương một số chuyện, dân Tạng nghe không hiểu, họ bảo cô đến chùa tìm Lạt Ma biết tiếng Hán hỏi xem, khi đó cô nhìn thấy Ương Tông, câu hỏi đầu tiên là: "Tôi nghe nói Tạng Bắc là khu không người, hàng năm không có người ở, có phải là từ Tang Trát đi về phía tây không?"

Ương Tông hỏi cô: "Cô là du khách à?"

Cô nói: "Không phải, tôi muốn ở lại."

Ương Tông cảm thấy cô rất kì quái, đành phải tới tìm sư phụ, Phật sống Tang Châu nhìn người là có thể nhìn ra được rất nhiều thứ mà người bình thường không thể nhìn ra, ông cùng Lạp Mỗ nói chuyện rất lâu, hỏi cô: "Vì sao muốn đi đến nơi không người?"

"Không muốn thấy con người, quá nhiều người, tôi rất khó chịu."

Tang Châu nói: "Khu không người điều kiện rất tệ, một mình cô, sẽ chết ở đó."

Cô cư nhiên đáp: "Tôi biết chứ."

Phật sống Tang Châu giữ cô lại trong chùa mấy ngày, ông nói với Ương Tông: "Lạp Mỗ không phải là cô gái người Hán bình thường, trên người cô ấy có một số năng lực mà ta không thể nói rõ, có oán khí quấn quanh tử khí, cũng có ác chướng dẫn đường con người trở thành ma quỷ, Lạp Mỗ đi qua Tang Trát là ý của Phật tổ, Phật tổ muốn chúng ta làm một số chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!