Chương 11: (Vô Đề)

"0513…" Quý Đường Đường cau mày lẩm nhẩm lại dãy số này, "O513, hình như đã thấy ở đâu đó rồi…"

"Có phải là ngày gì quan trọng không?" Nhạc Phong không biết rốt cuộc cô đang muốn tìm cái gì nhưng vẫn hiến kế cho cô.

"Tôi cũng không biết nữa," Quý Đường Đường lắc đầu, "Chỉ là bốn con số, có thể có rất nhiều hàm nghĩa, có thể là tượng trưng cho ngày, cũng có thể là số phòng, cũng có thể là số thẻ sinh viên, còn có thể là những thứ khác nữa…"

"Rốt cuộc là cô đang tìm cái gì?" Nhạc Phong dấy lên nghi ngờ, "Nhìn kiểu gì cũng thấy cô không giống du khách bình thường."

Quý Đường Đường cười cười: "Du khách bình thường thì đến Ca Nại làm gì? Tôi nói tôi đi tìm kho báu, anh có tin không?"

Nhạc Phong hiểu cô không muốn nói: "Tùy cô thôi, ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình."

Trải qua cuộc nói chuyện này, trao đổi với Nhạc Phong dường như cũng không đến mức quá khó khăn, Quý Đường Đường lại xin lỗi anh ta một lần nữa: "Chuyện tối hôm qua, thực sự rất xin lỗi."

"Đã bảo là không sao rồi."

"Tôi có thể… nói một thỉnh cầu được không?"

"Thỉnh cầu gì?" Nhạc Phong thấy lạ.

"Tôi sẽ còn ở lại Ca Nại một thời gian nữa, có nhiều lúc, sẽ vẫn tự ý quyết định." Quý Đường Đường cân nhắc từ ngữ, "Nếu như có chỗ nào không phải, xin mọi người hãy tha thứ."

"Ý của cô…" Nhạc Phong ngắt lời cô, "Sau này cô vẫn sẽ như hôm qua, hơn nửa đêm không về, cũng không ai biết cô đi đâu?"

"Có lẽ vậy." Quý Đường Đường không thể loại bỏ khả năng này.

Nhạc Phong không lên tiếng, dừng một chút lại lấy di động ra: "Số di động."

"Hả?"

"Lưu số lại là được, có chuyện gì cũng dễ liên lạc."

Quý Đường Đường do dự một chút, đọc số di động của mình cho Nhạc Phong.

Được một lúc, Mao Ca cũng rời giường, anh ta ngáp dài bước từ trên lầu xuống, đi ra nhà trước, sau đó mở cửa quán trọ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào mặt, Mao Ca rùng mình một cái: "Tuyết lớn quá."

"Vẫn chưa ngừng à?" Nhạc Phong cúi người.

"Ngừng rồi, dày chừng một tấc trên đất." Mao Ca ngẩng đầu nhìn trời, "Trời vẫn còn tối, xem tình hình này là còn rơi tiếp. Hai ngày nay chắc đường sẽ bị khóa, không có khách vào Ca Nại rồi."

"Tuyết thế này cũng không tính là lớn mà." Quý Đường Đường đi tới cạnh Mao Ca, ghé đầu nhìn.

"Sao lại không tính là lớn, chẳng lẽ phải dày hơn một mét như ở Cáp Nhĩ Tân mới tính lớn chắc?" Mao Ca trừng cô một cái, "Đường vào Ca Nại vòng vèo, lúc không đổ mưa cũng dễ gặp tai nạn, giờ tuyết lớn như vậy, đường trơn, xe lại càng không dám đi vào."

"Vậy ra ngoài cũng không được?"

"Thế cũng không được."

Quý Đường Đường chỉ cảm thấy mới lạ: nói vậy, Ca Nại chẳng phải đã thành một thị trấn cô lập? Không vào được cũng không ra được?

Hứng trí của Mao Ca rất cao, không hề bị ảnh hưởng bởi bão tuyết: "Cô bé, chờ lát nữa đi mua thịt với anh đi, tối nay nướng thịt dê ăn."

"Có bán cả thịt dê?" Quý Đường Đường nhìn con phố chính vắng vẻ, có chút khó tin.

Mao Ca cười ha hả: "Cô bé, em thế là thiếu kiến thức rồi, ở đây là đất Tạng, thịt bò yak thịt dê bảo đảm đề huề, lúc nào cũng có."

Hàng thịt nằm ở một căn nhà có mặt tiền nho nhỏ ở tận cuối phố, nói là hàng thịt, thực ra thì là một cái chợ cóc thì đúng hơn, trừ thịt dê bò, còn có mướp, măng tây cải trắng linh tinh, có điều nhìn đều heo héo, không tươi chút nào. Mao Ca dường như chẳng hề để ý tiến lại gần, cầm giỏ mây ra sức mặc cả, thừa dịp chủ quán không chú ý, Quý Đường Đường len lén giật giật vạt áo Mao Ca, chỉ chỉ mấy thứ thức ăn kia: "Đều không được tươi."

"Đây là chỗ nào, còn mong có đồ tươi để ăn?" Không ngờ lỗ tai của chủ quán lại thính vô cùng, "Cô gái trẻ à, Ca Nại không sản xuất ra đồ ăn, mấy thứ này đều là chuyển từ bên ngoài xa xôi tới, hai ngày nay tuyết rơi, xe chuyển lương thực không vào được, có đồ để ăn là tốt lắm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!