Chương 10: (Vô Đề)

Nhạc Phong còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng chuông gió: "Sao âm thanh lại lớn vậy? Gió to? Không đóng cửa sổ vào à?"

Giọng nói của anh ta khiến Quý Đường Đường tỉnh táo lại, cả người cô chấn động, giành trước một bước nhảy vào trong phòng, đóng sập cửa lại trước khi Nhạc Phong đi tới, nhanh chóng cài then cửa lại.

Nhạc Phong chưa bao giờ nếm mùi bị sập cửa vào mặt phách lối như vậy, cơn tức lập tức vọt lên, anh bước lên một bước, tay phải thu thành nắm đấm gõ cửa thùm thụp: "Quý Đường Đường, cô bị làm sao thế hả?!!!"

Tiếng gõ cửa và tiếng chất vấn vọng đi rất xa giữa màn đêm yên tĩnh, Mao Ca và Đầu Trọc ba bước gộp làm hai chạy lên, cánh cửa bên cạnh kẹt một tiếng cũng mở ra, là Hiểu Giai mắt còn nhập nhèm đang mặc áo ngủ, cô ta nhìn thấy Nhạc Phong thì sửng sốt một chút: "Nhạc Phong? Đêm hôm không ngủ, làm gì thế?"

Vũ Mi vốn đang dính trên giường, nghe thấy câu hỏi của Hiểu Giai, biết Nhạc Phong đang ở bên ngoài thì vội vàng mặc áo đi ra.

Mao Ca nhìn sắc mặt Nhạc Phong đã khó coi đến cực điểm, lại quay ra nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt kia, có chút khó hiểu: "Nhạc Phong, chuyện gì thế này?"

"Anh hỏi cô ta xem thái độ như vậy là thế nào?!" Giọng điệu của Nhạc Phong rất bực bội, "Có cần phải khó hầu hạ như thế không?!"

Còn chưa dứt lời cửa đã mở ra, Quý Đường Đường đứng trước cửa, sắc mặt vừa tái nhợt lại vừa mệt mỏi.

"Cô bé," Mao Ca nhận ra giữa hai người có mâu thuẫn, có lòng muốn hòa giải, "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi biết tôi đã gây phiền toái cho mọi người, khiến mọi người hơn nửa đêm rồi vẫn không được ngủ là lỗi của tôi." Quý Đường Đường nhìn Nhạc Phong, giọng nói thực bình tĩnh, "Nếu anh có ý kiến với tôi, ngày mai tôi sẽ dọn đi… tối nay cũng được."

Nhạc Phong không ngờ cô lại nói vậy, lập tức ngẩn người.

"Aiz, cô nhóc này, nói gì vậy," Mao Ca trầm mặt lại, "Nhạc Phong có không đúng đi nữa thì tối nay nó cũng vào hẻm núi tìm cô hai ba tiếng đồng hồ, chịu lạnh chịu mệt, cô không cảm kích thì thôi, sao còn nói những câu tổn thương người khác như thế? Hơn nữa, đang đêm đang hôm, cô còn chuyển đi đâu được?"

Quý Đường Đường im lặng.

"Thôi muộn rồi, có gì để mai hãy nói." Mao Ca phất tay một cái, "Đều đi ngủ hết đi, không được ầm ĩ nữa."

Trong giọng nói của Mao Ca có ý tứ không được chối từ, Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, xoay người bước xuống lầu, Vũ Mi do dự một chút, khoác áo đi theo, Hiểu Giai và Đầu Trọc thấy không có việc gì của mình, tự đi về phòng ngủ.

Mao Ca không dời bước, anh ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Đường Đường, vừa nghi hoặc vừa lo lắng: "Cô bé, có phải cô có chuyện gì không?"

"Không có gì." Quý Đường Đường nhanh chóng đáp.

Mao Ca thở dài: "Không muốn nói thì thôi. Nhưng cô bé, cái chốn Ca Nại này, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mấy du khách, có thể gặp nhau tại đây cũng là duyên phận, nói chuyện được với nhau lại càng không dễ, giờ đang là mùa ế khách, trong quán trọ này tổng cộng được mấy người ở? Nhạc Phong và Đầu Trọc cũng coi như là một nửa chủ quán, khách cũng chỉ có ba người:

cô, Vũ Mi và Hiểu Giai mà thôi, coi các cô như người nhà mình, sợ các cô xảy ra chuyện ở bên ngoài, nói đi nói lại thực ra cũng chỉ vì tốt cho các cô mà thôi, đừng thù dai, đừng để bụng."

"Không đâu ạ." Quý Đường Đường vội vàng lắc đầu, "Em không thù dai đâu, thật đấy."

"Không thù dai là được rồi," Mao Ca cười cười, "Cô nhóc, còn định ở thêm mấy ngày nữa?"

"Chưa biết được," Quý Đường Đường đáp mơ hồ, "Có thể còn ở thêm vài ngày nữa."

"Vậy thì tốt, mau đi ngủ đi, đều giày vò mệt mỏi cả rồi."

Mao Ca trấn an Quý Đường Đường mấy câu rồi đi xuống dưới lầu, Nhạc Phong đang ngồi bên cạnh chảo lửa hút thuốc lá, sắc mặt không có vẻ dịu bớt, Vũ Mi khoác áo ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng an ủi.

Mao Cả đuổi hai người đi ngủ, Nhạc Phong chẳng buồn ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: "Ngồi một lát rồi đi ngủ."

"Ngồi cái gì mà ngồi," Giọng của Mao Ca không được tốt lành cho lắm, "Mau đi ngủ đi!"

Thuận tay tắt đèn luôn.

Trong bóng tối, Nhạc Phong không hề động đậy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa từ tàn thuốc lóe lên, lúc sáng lúc tối.

Vũ Mi cũng không có ý định về phòng, người hơi cựa quậy một chút, ghé sát lại gần Nhạc Phong.

Mao Ca cũng bó tay, tự mình đi về phòng trước, anh ta và Nhạc Phong, Đầu Trọc ở chung trong căn phòng bốn người, trong phòng còn cái giường trống, có lúc Lông Gà cũng đến ngủ ké.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!